Hạt giống báo thù đã nảy mầm trong đáy lòng cô, không thể đưa Hạng Chí Viễn lên tòa án thẩm vấn, đưa vào ngục giam thì làm thế nào đi nữa cô cũng sẽ không cam tâm.
Nhưng điều này vẫn như đang được ươm mầm, không ai biết cô muốn đợi bao lâu.
Không ai biết cô còn muốn giả vờ ngoan ngoãn ở trước mặt Hạng Chí Viễn tới khi nào.
Cho nên cô muốn trừng phạt Hạng Chí Viễn một lần nho nhỏ, trước hết cứ trút giận một chút đã, nếu không cô sẽ bị nhịn quá mà chết...!
Tận đến lúc toàn bộ thuốc đều tan trong nước, không nhìn được ra điều gì khác thường, Giang Ninh Phiến mới kéo cửa ra, giống như tùy ý hỏi: “Anh muốn uống nước không?”
Hạng Chí Viễn đang nghe điện thoại, vừa quay đầu thì thấy cô tựa ở một bên, tóc dài mềm mại rải rác ở trên vai, dáng vẻ dịu dàng, xinh đẹp.
Yết hầu Hạng Chí Viễn khẽ chuyển động, anh trực tiếp cúp điện thoại ném lên giường, bước một bước lớn vọt tới trước mặt cô, ép cô lên trên cửa, cúi đầu hôn xuống.
“...” Giang Ninh Phiển đi sang bên cạnh, cốc nước trong tay suýt đổ.
Điều này làm cho cô ngạc nhiên.
Hạng Chí Viễn một phát bắt được cô, lại đẩy cô