“Vậy sao? Cùng nâng ly vì kinh nghiệm tình trường lão luyện phong phú nào.”
Gianh Ninh Phiến nâng ly rượu trong tay lên, đôi đồng tử xinh đẹp nhìn anh chăm chú.
Hạng Chí Viễn cụp mắt nhìn ly rượu trong veo, nhưng không nhận lấy, trong đôi mắt đen nhánh không nhìn ra chút cảm xúc nào, anh im lặng vài giây sau đó trầm giọng hỏi: “Tiêm Tiêm, em muốn tôi uống nó ư?”
Giang Ninh Phiến cố không để cho mình lộ ra vẻ sợ sệt, nhưng trái tim lại co rút kịch liệt.
Có phải anh đã nhìn ra gì rồi không?
“Không muốn uống thì thôi vậy.”
Giang Ninh Phiến xoay người định đi thì cái ly trong tay đột nhiên bị Hạng Chí Viễn giật mất, anh cầm lấy cái ly, không chút do dự mà cúi đầu nhấp một ngụm, nhìn chằm chằm vào cô.
Trong mắt anh là hình ảnh phản chiếu thái độ bình thản không sợ hãi của cô.
“Em đi thay quần áo đi.” Anh nói.
“Để làm gì?”
“Không phải em tò mò về quá khứ của chúng ta ư? Tôi đưa em đến cảng biển.” Một tay Hạng Chí Viễn cầm ly, tay còn lại vuốt ve gò má CÔ.
Giang Ninh Phiến quay đầu tránh khỏi bàn tay anh, mở miệng hỏi: “Bây giờ sao?”
“Ừm, ngay bây giờ.”
Cảng biển...!
Đã bao lâu rồi cô chưa quay