Vẻ mặt của cô vô cùng lạnh lùng.
"Bich."
Tiếng động ngã xuống rất lớn, may mắn hoàn cảnh nơi này đủ yên tĩnh...!
Hạng Chí Viễn đã bất tỉnh, thờ ơ trước mọi hành động của cô.
Giang Ninh Phiến bước lên trước, vươn tay nắm lấy cổ áo của anh, đôi mắt hạnh tràn đầy phẫn nộ trợn trừng nhìn khuôn mặt đang ngủ của anh, cắn răng nói: “Hạng Chí Viễn, tôi đã từng thề, một ngày nào đó anh sẽ rơi vào tay Giang Ninh Phiến tôi!”
Hạng Chí Viễn vẫn không nhúc nhích.
Đột nhiên cô buông tay ra, đứng thẳng người rồi hung ác giơ chân đá lên đùi anh, trả hết toàn bộ oán hận trong nửa năm qua...!
Ký ức quay về cái ngày ở giáo đường ấy, anh để lại trên đùi của cô một mảng bầm tím lớn, cú đá này, cô có thể đá nặng thể nào thì nặng thể đó, ra sức đá thật mạnh lên người anh.
Nhưng đáng tiếc là cơ thể cô vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, vốn không tặng lại nổi củ đá mà anh dành cho cô.
Chỉ như thế, sao cô có thể cam tâm.
Giang Ninh Phiến quay lại tìm kiếm khắp mọi nơi.
Trên thân cây, có mấy cành cây cực kỳ đáng chú ý.
Giang Ninh Phiển đi qua đó, chọn ra một cành cây to áng chừng cánh tay của cô từ trong đó, sau đó từ