Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm địa chỉ trên thẻ căn cước hỏi, giọng nói trầm thấp, không lạnh lùng như trước đó.
"Vâng, tôi là người cảng biển, tôi chỉ tới thành phố S tìm bạn chơi." Cô gái xinh đẹp khóc gật đầu: "Cậu Hạng, tôi đền gấp đôi quần áo cho anh..."
Vừa rồi những người kia nói xấu lại kêu thảm thành như thế, kẻ ngu cũng biết cái gọi là "bị kéo đi nói chuyện phiếm" là xảy ra chuyện gì.
Cô ta còn không muốn chết.
Hạng Chí Viễn cứ đứng ở nơi đó như vậy, không nói một lời.
Ánh mắt sâu không lường được, trong tay vẫn cầm tấm thẻ căn cước kia, ngón cái che hai chữ "Cảng biển" cực kỳ lâu.
Lâu đến nỗi tất cả mọi người bắt đầu hai mặt nhìn nhau, dùng ánh mắt tìm hiểu chuyện gì xảy ra, cuối cùng Hạng Chí Viễn đã có phản ứng...!
"Thả người."
Hạng Chí Viễn ném thẻ căn cước, hời hợt lưu lại một câu.
"Hả?"
Cô Minh Thành sửng sốt.
"Thả người cho tôi." Dứt lời, Hạng Chí Viễn cất bước rời đi.
Tất cả mọi người choáng tại chỗ, hiện trường rất yên tĩnh, cho đến khi cô gái trẻ tuổi lấy lại tinh thần, nức nở liều mạng cúi người nói cảm ơn: "Cảm ơn cậu Hạng, cảm ơn cậu Hạng..."
Giang Ninh Phiến có chút ngạc nhiên nhìn bóng lưng của anh, có chút không hiểu.
Cảng biển...!
Hình như Hạng Chí Viễn rất mẫn cảm đối với cảng biển, mẫn cảm đến nỗi thả người chọc tới bệnh thích sạch sẽ của anh...!
Là bởi vì tình cảm? Hay vì lý do khác?
Phố Đỏ, quán bar.
Trong phòng