Hạng Chí Viễn chậm rãi thu tầm mắt lại, nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, cô đang phân cao thấp với áo sơ mi của anh.
Hạng Chí Viễn khinh thường cười nhạo, cong môi lên.
Đang chuẩn bị nói ném đi, lại bị khiếp sợ vì góc mặt của cô.
Gò má của cô xinh đẹp không thô tục, không trang điểm, anh phát hiện giữa mặt mày cô lộ ra sự buồn chán, lại rất thanh nhã.
Cô cúi đầu, hai chân co lại trước người, dùng khăn giấy chà áo sơ mi.
Trong mắt lộ ra chút nghiêm túc, còn có chút buồn bực ngán ngẩm.
Giống như cảnh tượng đã từng quen biết.
Bóng dáng trong trí nhớ cũng ngồi bên cạnh anh cũng mạnh mẽ chà vết bẩn trên quần áo...!
"Cô biết tôi không?"
Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn nắm lấy vai của cô, năm ngón tay dùng sức khảm vào.
Giang Ninh Phiến bị khiếp sợ, quay đầu không rõ nhìn anh: "Gì chứ?"
"Cô có biết tôi không? Trước kia có từng gặp tôi chưa?" Hạng Chí Viễn có chút vội vàng hỏi, ánh mắt hùng hổ dọa người nhìn chằm chằm vào cô.
Cô cũng biết nấu cháo cảng biển...!
Cô vừa xuất hiện đã gợi lại toàn bộ ký ức về cảng biển.
Để mong muốn tìm người của anh càng thêm dữ dội hơn lúc trước, có lẽ cô đã ở bên cạnh anh rồi...!
"Hạng Chí Viễn, anh là một nhân vật lớn." Bả vai Giang Ninh Phiến bị nắm đến đau nhức, giãy dụa bất động, không thể không trả lời vấn đề của anh: "Làm sao trước kia tôi có thể từng gặp anh?"
Anh là người trên cao, cô bình thường như bùn.
Cô từng gặp anh mới là lạ.
"..." Hạng Chí Viễn yên