Nguyền rủa cả đời này anh cũng không tìm ra người muốn tìm.
Buồn bực chết anh.
"Cút ra ngoài!" Tâm trạng Hạng Chí Viễn vô cùng khó chịu nói, anh muốn yên tĩnh một mình
"Đã biết."
Giang Ninh Phiến tiếp tục tự mình nhẫn nhịn, cầm áo sơ mi đi ra ngoài, bàn tay chậm rãi bóp áo sơ mi thành một cục...!
Sớm muộn có một ngày, cô sẽ bóp Hạng Chí Viễn như bóp áo sơ mi này.
Còn chưa đi tới cửa, người vui buồn thất thường sau lưng lại mở miệng: "Quay lại!"
Giang Ninh Phiến xoay người không nói, anh lại muốn thế nào.
"Lại đây!"
Hạng Chí Viễn ngồi ở chỗ đó, tư thế như quân vương, ánh mắt lạnh lùng rơi vào áo sơ mi cô vò trên tay.
"Lại sao nữa đây cậu Hạng?"
Quả thực là Giang Ninh Phiến đang cố nén tức giận, cười giả tạo một tiếng đi qua.
Hạng Chí Viễn dùng tay kéo cô ngồi lên chân mình, nhìn chằm chằm áo sơ mi trong tay cô nói: "Chà nó!"
"Gì chứ?" Giang Ninh Phiên nghi ngờ mình nghe lầm.
"Tôi bảo cô chà nó!" Hạng Chí Viễn bất mãn lặp lại một lần: "Chà giống như giặt quần áo đó!"
"Hả?"
Có phải lỗ tai của cô bị hư không?
"Giang Ninh Phiến, cô để tôi lặp lại một lần nữa thử xem?" Hạng Chí Viễn trực tiếp nắm chặt lỗ tai của cô, không có chút thương hoa tiếc ngọc nào.
"Đau..."
Giang Ninh Phiến than vãn một tiếng, đành phải bắt đầu chà áo sơmi trong tay, dùng sức chà chà.
Cô ở bên cạnh anh, sống rất uất ức.
Ánh mắt Hạng