Hạng Chí Viễn lạnh nhạt thốt ra một chữ, một tay cầm bát cháo, một tay cầm thìa múc cháo lên đưa đến bên môi cô.
“Đây được coi là đánh một cái tát rồi cho một quả táo à?” Giang Ninh Phiến không ăn, cô chỉ cười khẩy và hỏi lại một cách châm biếm.
Hạng Chí Viễn từ trên cao nhìn nhìn chằm chằm vào cô, cánh tay khựng lại ở chỗ đó, giọng nói uy hiếp rất lạnh lùng: “Cô có thể chọn không ăn.”
Vậy thì sẽ đói mãi mãi.
Giang Ninh Phiến trừng mắt nhìn anh, bỗng nhiên cô nhớ đến một câu nói ma quỷ trước đây của anh.
“Giang Ninh Phiến, đây là quy tắc mà tôi dạy cho cô.
Khi tôi muốn bỏ đói một người, cô tuyệt đối không thể nuốt vào một hạt cơm!”
Đồng nghĩa, khi anh muốn cô ăn thì cô không thể chọn không ăn.
Nếu không anh sẽ không xem cô là con người.
Đây chính là Hạng Chí Viễn.
Giang Ninh Phiến là người có tính nhẫn nại rất cao, cô nhìn người đàn ông bên cạnh, từ từ há miệng ra.
Hạng Chí Viễn đút cháo vào trong miệng của cô: “Giờ đã biết ngoan rồi?”
“Biết ngoạn rồi.”
“Giỏi lắm, há miệng.”
Giang Ninh Phiến đứng trong bồn tắm lớn, một mệnh lệnh một động tác, há miệng nuốt từng miếng cháo mà anh đút xuống, giống như một con mèo con bị đánh đến mức sợ hãi nên đã bị thuần hóa.
Chỉ có cô biết, cô càng ép bản thân mình nhìn thì thù hận đối với anh càng nhiều thêm.
Sớm muộn cũng sẽ có một ngày, cô sẽ trả hết tất cả oán hận của mình lên đầu anh...!
“Tại sao cậu dạng chịu tha cho tôi?”