Thật là một người phụ nữ xinh đẹp.
Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt thâm thúy, nhấc đôi chân trần trong nước hướng về phía cô, mũi chân mơn trớn trên hai chân thon dài, mang theo dục vọng không thể che giấu.
Khoảnh khắc chân anh chạm vào làn da, cô khẽ run lên một cái.
“Cậu Hạng, đã ba ngày rồi tôi không tắm, anh không chê bẩn sao?”
Giang Ninh Phiến né sang một bên, khéo léo từ chối.
“Cho nên bây giờ tôi đang kiểm tra xem cô tắm có sạch hay không đây” Hạng Chí Viễn toát ra vẻ không đứng đắn, mũi chân mập mờ vuốt ve hai chân cô, thỉnh thoảng dừng lại vẽ vòng tròn...!
Xét về miệng lưỡi, cô không đấu lại anh.
Giang Ninh Phiến không dám biểu hiện vẻ ghét bỏ lên mặt: “Tôi còn chưa ăn no.”
“Thế sao? Vậy thì không cần ăn nữa.” Hạng Chí Viễn đặt bát cháo sang một bên, vươn tay với cô từ trong nước ra, đôi mắt đen láy sâu thẳm: “Bởi vì đến lượt tôi ăn rồi.”
Cô đứng dưới nước như thế này, đơn giản là thách thức cực hạn đối với ham muốn của anh.
“Hiện tại tôi đã sức cùng lực kiệt, sợ rằng không thể thỏa mãn anh.”
“Có hài lòng hay không là do tôi quyết định”
“Tôi thì không muốn làm phiền nhã hứng của cậu Hạng.”
“Cô đang từ chối tôi à?” Hạng Chí Viễn lạnh lùng ngắt lời cô, vẻ mặt có chút không vui: “Tốt nhất là cô nên rõ quy tắc của tôi, Giang Ninh Phiến.”
Anh yêu cầu cô làm gì, cô tuyệt đối không thể