Suốt nửa năm qua, cô ngày càng thoải mái với vai trò người tình muốn gì được nấy của mình.
Hạng Chí Viễn thích xem cô cười, cô thường xuyên giả vờ cười.
Hạng Chí Viễn thích cô chà quần áo hai lần, cô sẽ chà.
Hạng Chí Viễn thích cô cắt tóc theo một độ dài nhất định, cô chỉ cười và cắt tỉa theo như thế.
Hạng Chí Viễn thích chân của cô, cô sẽ thường xuyên mặc váy ngắn và quần soóc, dù sao thì cô cũng không còn gì để mất nữa rồi...!
“Không đủ sáng.”
Hạng Chí Viễn tùy ý liếc nhìn một cái, tầm mắt lại dời về phía TV.
“Còn chiếc vòng tay này thì sao?” Giang Ninh Phiến giơ chiếc vòng tay sapphire lên.
“Cổ hủ.”
“Sợi dây chuyền kia?”
“Khó coi.” Hạng Chí Viễn bóp chặt đôi chân nhỏ gầy của cô không biết chán, dùng đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm: “Sao hôm nay lại nói nhiều như vậy?”
“Cậu Hang, đã bao lâu rồi anh không đưa tôi ra ngoài đi dạo?”
Nhìn thấy cuối cùng Hạng Chí Viễn cũng chuyển sang chú ý tới
mình, Giang Ninh Phiến cử động, ngồi trên đùi anh nở nụ cười dối trá, hai tay đặt lên cổ anh, giả vờ mềm mỏng nói: “Tôi ở biệt thự cả ngày rất nhàm chán”
Chỉ vì cô muốn ngồi ngay ngắn nên mới xê dịch chút ít, thế mà lại phát hiện cơ thể của Hạng Chí Viễn đã có chút thay đổi.
Tên cầm thú này!
Giang Ninh Phiến thầm mắng, giây kế tiếp đã bị Hạng Chí Viễn áp đảo trên ghế sô pha, từng nụ hôn nóng bỏng rơi trên mặt, trên cổ
CÔ.
“Muốn ra ngoài đến vậy sao, hửm?” Hạng Chí Viễn ngậm lấy môi cô, rầm