Nhưng muốn có giống như một người phụ nữ bán đi thể xác, dùng toàn bộ khả năng mình có để quyến rũ anh thì cô không làm được, có lẽ đây là điều duy nhất cô không thể chịu đựng nổi trong cuộc sống vô cùng nhẫn nại của mình.
Cô chỉ có thể dùng bốn lạng đẩy ngàn cân để dập tắt ý tưởng ghế tởm của anh.
Đột nhiên Hạng Chí Viễn hung hăng cắn một cái vào cổ cô.
"Ư...!Ưm..."
Giang Ninh Phiến đau đến giãy giụa, ngược lại càng khiến cho Hạng Chí Viễn thêm kích thích, anh chuyển sang ngậm lấy tai cô, trằn trọc khẽ cắn, cọ xát trong kẽ răng...!
Cơ thể cô run lên tê dại như có luồng điện chạy qua, không cách nào khống chế dục vọng bị anh khơi dậy.
“Nhìn xem, tôi còn hiểu rõ cơ thể cô hơn chính bản thân cô.” Hạng Chí Viễn rất đắc ý.
“Giang Ninh Phiến, lúc phụ nữ có phản ứng thì không nên căng thẳng, hiểu không?”
Đối mặt với những lời tán tỉnh và trêu chọc của anh, Giang Ninh Phiến nhằm chặt hai mặt, tự xem mình như một xác chết.
Đúng, anh có thể kiểm soát được cơ thể của cô, nhưng anh không thể khống chế được suy nghĩ của cô.
“Ngày mai tôi sẽ đi gặp một người ở Hồng Cảng, cô đi theo tôi.” Hạng Chí Viễn vừa cắn dái tai cô vừa nói, xem như là đồng ý với yêu cầu trước đó của cô.
“Cảm ơn cậu Hạng.”
Giang Ninh Phiến giả vờ phục tùng.
“Ừm, ngoan”
Hạng Chí Viễn trầm giọng đáp lại, hôn một đường thẳng xuống, nóng bỏng như muốn thiêu đốt da thịt cô.
Đầu ngón tay anh chạm qua mỗi một nơi mẫn cảm của cô tựa như nhấn phím đàn, ánh mắt thưởng thức đường cong của cô ngày càng trở nên