Cuối cùng anh ta hôn cô rồi...!
Ra khỏi phòng, Giang Ninh Phiến lập tức đi vào một nhà vệ sinh, trong gương cô váy áo lộn xộn, ngay cả khuyên tai cũng rơi mất một cái, đôi mắt đỏ ngầu, có nước mắt tuôn ra.
Dáng vẻ như quỷ này mà đi gặp Hạng Chí Viễn, chắc chắn cô sẽ chết rất thảm.
Mở túi xách ra, Giang Ninh Phiển nhanh chóng trang điểm lại, khôi phục lại dáng vẻ mà người tình của thủ lĩnh Địa Ngục Thiên nên có.
Nhưng nước mắt lại muốn tuôn rơi, hoàn toàn không đếm xỉa đến ý muốn của cô...!
Giang Ninh Phiến dứt khoát ngẩng đầu lên, cố gắng không để cho nước mắt chảy xuống, tại sao cô lại phải khóc?
Chẳng phải chỉ là bản thân bị người mình yêu thầm đưa cho người đàn ông khác thôi sao? Có gì đáng phải khóc chứ.
Chỉ trách mắt cô bị mù, vậy mà lại thích An Vũ Dương.
Đáng đời.
Giang Ninh Phiến cô đáng đời.
Cô thầm mắng mình một trăm lần, nước mắt vẫn chảy ra từ khóe mắt, làm hỏng lớp trang điểm xinh đẹp của cô...!
"Có nhầm không đó! Chẳng lẽ chị Phiến còn có thể bốc hơi hay sao? Tìm cho tôi! Dù có lật tung cả nhà thờ cũng phải tìm được!" Tiếng gào rú của Cô Minh Thành từ bên ngoài truyền
vào.
Giang Ninh Phiến vội vàng lau sạch nước mắt, dặm lại lớp trang điểm cho dày thêm một chút, sửa sang lại váy cẩn thận rồi đi ra ngoài.
"ồn ào cái gì?”
Cô đứng ở cửa nhà vệ sinh, lạnh lùng hỏi.
“Chị Phiến? Cô Minh Thành dẫn theo mấy đàn em vột vào, trừng mắt nhìn cánh cửa nhà vệ sinh phía sau cô: “Sao chị đi ra từ chỗ này? Tôi vừa lục soát nơi này không thấy chị.”
Anh ta còn lục soát cả nhà vệ sinh nữ sao?
“Được rồi, chị nhanh đi gặp cậu dạng với tôi, nếu cậu dạng phát hiện không thấy cô thì sẽ nổi giận đùng đùng.” Không tiếp tục gặng hỏi thêm nữa, Cô Minh Thành vội vàng nói.
"Ù."
Giang