“Đương nhiên không phải”
Nếu anh muốn ăn chẳng lẽ cô còn có thể phản kháng sao?
Giang Ninh Phiến đi từ từ qua đó, còn chưa đến trước mặt anh, Giang Chí Viễn đột nhiên nhấc chân lên đá về phía cô...!
Hết sức tàn nhẫn.
"Bich."
Cô bị đá đến cả người nghiêng ngả lảo đảo, rồi đâm sầm vào pho tượng, cơ thể va đập lên chỗ lồi lõm trên pho tượng, ánh mắt của pho tượng đức cha nhìn cô ngập tràn chua xót, như là đồng tình thương hại cô.
Cô đã biết không dễ bỏ qua như vậy mà...!
Giang Ninh Phiến đấu đến mức suýt co quắp, chỉ có thể cắn chặt răng, không cho bản thân mình đau đến la lên.
“Ai cho cô lá gan đi lung tung khắp nơi?” Nụ cười của Hạng Chí Viễn lạnh đi, đột nhiên cả khuôn mặt như bị phủ đầy mây đen.
Một người đàn ông thay đổi sắc mặt thất thường.
“Không có, cậu dạng, tôi chỉ đi dạo loanh quanh thôi.” Giang Ninh Phiến ngã ngồi trên mặt đất, yếu ớt nói: “Với lại không phải vừa nãy cậu Hạng rất bận rộn sao?”
Những người phụ nữ kia chưa cho anh ăn no à? Có phải là anh “ăn uống” hơi bị nhiều rồi không.
“Cô đang quản chuyện của tôi ư?”
“Không phải"
Cứng đối cứng với Hạng Chí Viễn sẽ không chiếm được bất cứ lợi lộc gì.
“Giang Ninh Phiến, tốt nhất là cô nên biết rõ thân phận của cô