“Chào mọi người, tôi là An Vũ Dương”
Anh ta mỉm cười tự giới thiệu, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước, im lặng mấy giây rồi hỏi: “Thật ngại quá, tôi bị mù, có thể nói cho tôi biết vừa nãy là cái gì vang lên không?”
Tất cả mọi người xôn xao, thậm chí có một chàng trai to gan đến mức đi tới trước mặt anh ta lắc tay.
Hình như anh ta cảm giác được tiếng gió từ bàn tay, mỉm cười càng sâu, cũng không ngại.
Giang Ninh Phiến mới phản ứng kịp, run run nói: “Là lục lạc của tôi vang lên.”
“Lục lạc?” Anh ta im lặng suy nghĩ, cười dịu dàng: “Rất êm tai, trước đây tôi chưa từng nghe thấy.”
Một người đàn ông chưa từng nghe thấy tiếng lục lạc kêu.
Đầu ngón tay cô gẩy lục lạc, lục lạc lại vang lên, dáng vẻ tươi cười của An Vũ Dương càng thêm sâu, trong mắt như có ánh sáng ấm áp..
.
Ánh mặt trời làm bóng cây nghiêng qua, rời vào dáng vẻ tươi cười thanh lịch tao nhã của anh.
ta, giống như thoáng hiện lên ánh sáng mềm mại.
Thế là cô nhìn đến ngây dại.
Từ đó, cô thích An Vũ Dương đến mức