Yến Mịch vừa ăn xong một lúc, đợi anh rời đi cô liền chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa.
Tô cháo đó khiến cho cô phải khó chịu, đã biết là khám không nổi, đã biết là phải thế này nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nuốt hết tô cháo mà anh đút cho.
Không phải là cô luyến tiếc cháo tự tay anh đút cho cô mà là cô đang cố trở nên ngoan ngoãn theo lời anh nói, theo ý mà anh muốn.
Có lẽ từ giờ trở đi đây sẽ là mục đích sống của cô, mà cũng có thể là do cô đã buông xuống tất cả để sống, ai bảo gì thì cô sẽ làm nấy, ai muốn gì thì cô sẽ ngoan ngoãn làm theo ý muốn của họ, cuộc sống của cô vốn dĩ đã không vui vẻ gì nên cô đang cố khiến cho cuộc sống của người khác vui hơn hay sao?
Một là ngoan, hai là ngoãn.
Cứ nghe theo lời anh ta răm rắp như vậy cô cảm thấy thế nào? Vui lắm sao?
Bắt đầu từ hôm nay cuộc sống của cô sẽ cứ tiếp diễn thế này sao?
Không còn gì để thương, không còn gì để tiếc sao? Vậy thì cô cũng có thể tự thương tiếc bản thân mình mà, tại sao phải tự hành hạ chính mình?
Cô có thể từ chối, cô có thể nói cô không muốn ăn nữa kia mà, tại sao cô lại không nói?
Cô là con người, cô cũng.....
Không, bây giờ cô chẳng còn xem mình là con người nữa rồi, cô chẳng còn thương tiếc cái bản thân đã được bán cho Bắc Dật Quân nữa.
Người đã được mua về thì làm biết tự lượng sức, phải biết làm tròn bổn phận của mình, phải biết nghe theo người đã bỏ tiền ra mua mình về, phải biết nghe lời chủ nhân.
Bắc Dật Quân đã nói một thì cô không được nói hai đừng nói chi là nói mười.
Cần gì phải khổ vậy chứ Yến Mịch? Tuy biết là cô không thể vùng vẫy, không thể thoát khỏi móng vuốt của anh ta nhưng cô đâu cần phải....
Tự hành hạ bản thân mình như thế, cô tự hành hạ mình, tự làm khổ mình cho ai xem chứ? Rồi ai sẽ thương tiếc cô? Ai sẽ đau xót cho cô? Ngay cả thương hại người ta cũng chẳng thèm đoái hoài