Người phụ nữ này đúng là biết cách làm cho người ta bực mình! Nghe lời, biết thức thời là một điều tốt đấy nhưng......
- No quá là thế nào đây hả Yến Mịch? Cô đang cố tình chọc giận tôi phải không? Cô không biết nói cô no rồi, cô không muốn ăn nữa à?
Anh bắt đầu bực bội, đôi mắt trừng to đến đáng sợ nhưng...!Yến Mịch cô lại không sợ nữa.
Chắc là cô đã nhìn thấy anh tức giận nhiều lần rồi nên đã quen, cũng có thể là do cô chẳng còn gì để mất nên không gì phải sợ anh nữa.
Yến Mịch từ từ nở một nụ cười, đáy mắt cô toả ra sự dịu dàng ma mị.
- Tôi chỉ muốn nghe lời anh thôi mà, sợ nếu tôi mở miệng nói không muốn thì sẽ chọc tức anh.
Vã lại, anh nói xem...!một món đồ chơi mà lại được chủ nhân tận tình đút cháo như vậy, tốt biết bao.
Sao tôi lại không biết thức thời, sao tôi lại nỡ từ chối kia chứ?
Cô nói chậm rãi, lời nói ngọt ngào như kẹo nhưng ngọt quá lại khiến cho người ta gắt cổ.
Anh cắn chặt răng đưa tay lên....!có lẽ...!là định đánh cô, có lẽ vì cô đã làm cho anh phát điên.
Lời nói vô cùng cung kính, ngoan ngoãn như vậy mà lại khiến cho người khác phải tức giận.
Anh dơ bàn tay lên cao, ánh mắt đỏ lửa vì tức giận, không phải căm thù, cũng không phải phẫn nộ mà là sự khó chịu khó tả.
Bắc Dật Quân bây giờ còn hung dữ, đáng sợ hơn cả thường ngày...!nhưng...!cô lại không hề sợ hãi, cũng chẳng hề né tránh, cô chỉ đứng ngẩng đầu lên nhìn bàn tay đang khẽ run của anh.
Đánh cô? Đánh thì cứ đánh, sợ gì chứ, bình thường anh hành hạ cô còn đáng sợ hơn cả đánh đập nhiều.
- Anh muốn đánh thì cứ đánh đi! Anh tức giận, muốn trút giận thì cứ trút giận lên người tôi đi! Không cần ngại, tôi là món đồ mà anh mua về cơ mà, anh có quyền làm vậy.
Cô...!đang thách thức Bắc Dật Quân hay sao chứ?
Không cần ngại? Bắc Dật Quân anh thì ngại cái gì? Anh là người như