Trong thời gian Yến Mịch ở bên trong phòng cấp cứu, ở bên ngoài bác sĩ tâm lý đã hỏi chuyện Bắc Dật Quân.
- Vậy dựa theo tình trạng mà anh nói với tôi thì....!cô ấy có dấu hiệu trầm cảm.
Hôm nay cô ấy kích động mạnh như vậy...!chứng tỏ cô ấy đã thật sự tuyệt vọng với cuộc sống này rồi.
Bắc tổng...!tôi cảm thấy...!anh nên quan tâm vợ anh hơn, cho cô ấy sự yêu thương, che chở và bảo vệ cô ấy để cô ấy có cảm giác an toàn.
Bắc Dật Quân đang lo lắng không yên còn nghe được Yến Mịch bị trầm cảm nên anh liền phát cáu lên.
- Cô thôi đi, tại sao tôi phải làm nhiều việc như vậy cho cô ta!
Tuy là lo lắng nhưng anh cũng rất khó chịu với Yến Mịch.
Người phụ nữ này sao lại như vậy chứ? Không biết đã dồn nén bao nhiêu sự u uất trong lòng nữa? Tất cả là tại mình sao? Người phụ nữ này....!có hận mình không?
Chiết tiệt! Trong đầu mình rốt cuộc là đang nghĩ cái gì đây không biết!!
- Bắc tổng à! Với tư cách là một bác sĩ tâm lý, tôi khuyên anh...!nên nghĩ thoáng hơn về cuộc hôn nhân này.
Tuy đây là một cuộc hôn nhân thương mại, không xuất phát từ tình yêu nhưng bên trong cũng phải có tình người chứ.
Lạnh nhạt thì cứ lạnh nhạt rồi thôi, cảm thấy không sống chung được nữa thì ly hôn, chứ anh đừng trút giận lên cô ấy.
Cô nàng bác sĩ này cứ như là đã nắm mọi dữ liệu trong tay vậy.
Giống như chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cô đã biết Dật Quân là loại người gì.
Không hổ danh là bác sĩ tâm lý.
- Cô nói sao cơ chứ? Tôi trút giận lên cô ta sao? Ha! Tôi mua cô ta về thì cô ta là của tôi, tôi không có quyền làm vậy hay sao?
Bắc Dật Quân cảm thấy mọi chuyện là tại mình, anh cảm thấy ái nái nhưng đồng thời cũng phẫn nộ.
Anh đang cố bào chữa cho cái sai của mình.
- Được, được, anh nói vậy thì tôi đã hiểu suy nghĩ của anh rồi, nhưng cái suy nghĩ này....!quá lệch lạc, quá kì dị.
- Nếu như anh nói, cô ấy là của anh...!là người phụ nữ của anh thì anh càng phải tôn trọng và bảo vệ cô ấy chứ? Cho dù....!anh xem cô ấy như..
một thứ gì đó....!một thứ gì đó được mua về bằng tiền....!thì chí ít anh cũng phải giữ gìn nó.
Thấy sắc mặt của Dật Quân trước mặt cô càng âm u hơn, cô vội rẽ sang hướng khác.
- Được, nhà giàu có như anh thì chẳng quan tâm gì