Bắc Dật Quân lúc này thật sự là sắp hối hận đến điên lên, chỉ trách lúc đó anh quá tự tin, anh quá háo thắng mà không lường đến hậu quả.
Mà cũng chẳng ngờ rằng là sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra.
Càng suy nghĩ lại càng cảm thấy người đáng trách nhất là mẹ anh.
Bà ta rảnh rỗi nên thích gây chuyện sao? Sao cứ phải đến đây làm khó Yến Mịch? Có gì thì cứ tìm thẳng mặt anh mà nói là được rồi.
Cần gì phải trút giận lên một cô gái yếu đuối như Yến Mịch?
Mà sao hai mẹ con này lại giống nhau đến vậy? Bà ta chắc chắn rằng sẽ không làm gì được Bắc Dật Quân nên mới tìm đến Yến Mịch.
Có khác nào anh dùng Yến Mịch để thay thế Chu Thi Thi để hành hạ đâu?
Nhưng thật sự anh rất hối hận.
- Bắc Dật Quân, sao anh không nói gì? Hãy nói cho cô ấy biết đi! Hay là...!anh không dám nói? Ây da! Chắc là không đâu nhỉ? Bắc Dật Quân anh có gì mà không dám nói ra chứ!!
Lại là chiêu trò khích tướng của Dương Hạo Nam.
Lại!! Nhưng lại rất có tác dụng với Bắc Dật Quân.
Một người như Dật Quân rất dễ bị những lời nói của người khác làm tức giận,làm ảnh hưởng.
- Bắc Dật Quân!
Yến Mịch lên tiếng một lần nữa làm cho Dật Quân sựt tỉnh.
Anh vội bước chân lại đưa một tay choàng qua cổ, ôm phắt Yến Mịch vào lòng làm cô bỗng chốc giật mình.
- Tôi đã nói vậy thì đã sao? Bắc Dật Quân tôi đúng là có từng đem Yến Mịch ra cá cược đấy.
Nhưng giờ tôi không thích cược nữa, cũng chẳng muốn thực hiện lời hứa gì cả.
Sao? Cậu muốn làm gì tôi?
Mặt của Bắc Dật Quân rất nghiêm túc.
Nhưng...
Lời nói này sao lại ấu trĩ và trẻ con như thế?!
Nó thật sự được thốt ra từ miệng của Bắc Dật Quân sao? Không tin được đấy.
Trước gương mặt lạnh băng của Dật Quân, Dương Hạo Nam cảm thấy mình đang bị chơi đùa.
Trước giờ chỉ có anh chế nhạo, lừa gạt người khác chứ làm gì có chuyện ngược lại.
Nhưng điều quan trọng không phải là bị chơi cho một dố, mà anh ngạc nhiên, không tin vào người đàn ông trước mặt mình nữa.
Đó có còn là Dật Quân không?
Hôm qua, anh đã rất ỷ lại vào tính cách nói lời giữ lời của Dật Quân.
Hạo Nam tin chắc hôm nay sẽ đem được người đi..
nhưng, sao mọi