CÔ...!NÓI GÌ VẠY CHỨ? TÔI NGHE KHÔNG RÕ, CÔ NÓI LẠI XEM NÀO....
Anh gằn giọng, đôi mắt tức giận nhìn vào Yến Mịch.
- Ly....!em nói....!chúng ta ly hôn đi.
Em mệt rồi.
Mệt rồi? Mệt rồi là sao chứ? Mệt rồi thì có thể ly hôn chứ? Ai cho phép chứ? Ai cho phép cô nói ly hôn? Một món đồ chơi mà lại có quyền muốn rời xa tôi sao? Tôi còn chưa chán, chưa muốn cô thì cô lấy cái quyền gì?
Tức giận, thật tức giận, tại sao anh lại tức giận như vậy chứ? Tại sao vậy?
Chỉ vì một món đồ chơi như cô mà anh lại tức giận hay sao?
Đừng như vậy, hãy buông tha cho cô đi, anh hãy thả cô đi đi có được không?
Nếu anh đã không yêu cô, không có tình cảm với cô thì tại sao phải níu kéo chứ? Níu kéo như vậy để làm gì?
Để hành hạ, sỉ nhục cô hay sao? Rốt cuộc là anh muốn gì từ cô?
Muốn nhìn thấy Yến Mịch đau khổ, muốn nhìn thấy cô khổ sở xin tha hay muốn dùng cô để trút giận, muốn hành cô như đang hành hạ người phụ nữ đã bỏ rơi anh?
Thật là như vậy à? Nhưng...!người phụ nữ đó bỏ rơi anh thì liên quan gì đến cô chứ? Nếu anh muốn hành hạ sao không đi tìm cô ta đi, tại sao lại đẩy hết sự ghét bỏ, chê bai vào người cô.
Cô có tội gì? Cô làm sai đều gì? Coi đã phản bội anh sao? Bất hạnh, cuộc sống này sao lại bất hạnh, khó sống đến thế?
Một người không có tội tình gì vậy mà lại bị gắn cho một cái tội vô hình.
Nói là tội nhưng cũng chẳng biết là tội gì.
Mệt rồi, thật sự mệt mỏi rồi, cô đã chịu đủ rồi.
Sự lạnh nhạt đó, sự khinh bỉ, chế giễu kia đã đủ là cô đau khổ rồi.
Hãy tha cho cô đi, anh hãy thử mở rộng lòng tự bi của mình xem sao? Lòng tốt của anh đâu? Lương tâm của anh đâu? Anh hãy lấy nó