Anh ta là ai chứ? Anh ta Bắc Dật Quân, anh ta muốn làm gì thì làm, anh ta chỉ coi trời bằng vung thôi vì anh ta có tiền,có quyền.
Đúng vậy, ở trong thương trường này, có tiền, có quyền là có tất cả, chỉ cần anh ta vung tiền ra, chỉ cần anh ta liếc mắt một cái thì mọi người liền sẽ quỳ rạp xuống chân anh.
Anh buồn thì lấy tiền ra mua vui, anh vui thì chiêu đãi mọi người hậu hĩnh còn nếu để anh tức giận thì hậu quả sẽ khôn lường.
Hiện tại cũng như vậy, người anh ta muốn chính là Nhã Yến Mịch - con gái duy nhất của Nhã lão gia, nếu ông đưa cô ấy ra thì xem như mạng già này còn có cơ hội giữ được còn nếu ông cứ cô chấp giữ khư khư cô ấy bên mình thì...!không những ông mà là cả nhà ông, công ty bao đời của nhà họ Nhã đều sẽ tiêu tùng trong chốc lát.
- Bắc Dật Quân, dù sao thì cậu cũng là con rể của tôi, cậu không thể nể mặt tôi một chút sao?
Ông tức giận vì sự khinh thường người khác của Dật Quân có không nghĩ đến hậu quả mà nói ra lời này.
- Ha, như này....!tôi đã cung kính như này mà ông nói là tôi không nể mặt sao ba vợ?
Ba vợ? Hai tiếng "ba vợ" này nghe sao mà chói tai quá!
- Ha, nếu cậu mà nể mặt tôi thật thì đâu có hành hạ con gái tôi ra nông nỗi này, tôi chỉ có mỗi mình con bé là con...!tôi lúc nào cũng thương yêu, chiều chuộng, nâng niu con bé trên lòng bàn tay, cứ sợ sẽ bị rơi vỡ.
Vậy mà...!vậy mà từ khi gả cho cậu, bị lạnh nhạt, ghẻ lạnh thì thôi đi, cậu còn hành hạ nó thừa sống thiếu chết như bây giờ.
- Con bé làm sao mà chịu nổi chứ? Cậu có nhớ đến nó là vợ của cậu không? Cậu có nhớ đến nó còn mang trên người căn bệnh tim hay không hả? Lỡ như....!lỡ như cậu làm con bé chết thì sao? Tôi không hiểu cậu là lòng dạ sắt đá hay là cậu đã không còn là con người rồi nữa?
- Khụ!