Nhã lão gia tay chân run lẩy bẩy, ông biết chuyện bảo vệ con gái là chuyện không hề đơn giản, phải một mất một còn.
Nhưng lần này ông đánh liều hỏi thử.
- Bắc...!Bắc Dật Quân, nếu như...!tôi nói muốn chống lại cậu thì thế nào? Nếu tôi muốn giữ lại con gái bên cạnh mình, muốn nó...!ly hôn với cậu thì sao?
Giọng ông run run.
- Ồ!
Nghe ông nói vậy anh cũng có phần kinh ngạc, không ngờ lại có người muốn đối đầu với Bắc Dật Quân này.
- Ông già rồi nên không biết từ lượng sức à? Ông không biết hay là giả vờ không biết đây? Ông có tin chỉ trong nửa tiếng nữa công ty phải lâm vào con đường phá sản không hả?
Phá sản? Đúng vậy, không lầm đâu, chính là phá sản.
Công ty của Nhã gia không ngỏ cũng chẳng lớn nhưng nó đã tồn tại được không biết bao nhiêu đời rồi, phải đổ mồ hôi sôi nước mắt mới gầy dựng được công ty như hôm nay, cho dù ông không có con trai, cũng chẳng có chàng rể quý để kế thừa sự nghiệp đi chăng nữa thì vẫn còn em của ông, hay con của em ông kế thừa chứ đâu thể dễ dàng sụp đổ như vậy.
Thế mà lại có thể phá sản đơn giản trong nửa tiếng đồng hồ sao?
- Giữa con gái và sự nghiệp...!Nhã lão gia, ông nên lựa chọn cho thích đáng.
Ông nên cảm thấy may mắn khi tôi vẫn còn có hứng thú với món hàng này.
Hứng thú? Rốt cuộc thì cậu ta có hứng thú với Yến Mịch ở điểm gì chứ? Sao lại cứ phải ràng buộc cô ấy ở bên mình?
- Rốt cuộc...!cậu đối với con gái tôi là thế nào đây? Hứng thú? Cậu xem nó là đ.iếm, là tình nhân của cậu hay sao?
Bất mãn, ông bất mãn với hai chữ hứng thú này của anh ta.
Con gái vàng ngọc của ông là để yêu thương chứ không phải là để anh ta chơi đùa.
- Không giống sao? Ông đã bán cô ta cho tôi rồi thì còn quan tâm tôi xem cô ta là gì để làm chi? Ông chỉ cần biết thức thời đưa cô ra cho tôi là được rồi.
Anh nói với giọng thản nhiên vô cùng.
Lạnh buốt, băng giá sâu vào trái