Gương mặt không cảm xúc của cô nhìn vào gương mặt lạnh lùng của anh.
Đôi mắt hai người giao nhau, khiến cho những người xung quanh cảm thấy nghẹt thở với bầu không khí chết chóc này.
Tuy vẻ mặt không hiện ra bất kỳ điểm khác thường gì nhưng trong lòng anh lại cảm thấy kì lạ.
Hiếm khi thấy Yến Mịch lại có thể cho người khác cảm giác lạnh lẽo đến vậy.
Bình thường cô ấy luôn là một cô gái yếu đuối, nhỏ nhắn, chỉ cần nhìn thôi liền cho người ta cảm giác muốn bảo vệ.
Nhưng hôm nay Yến Mịch này lại khác hoàn toàn, cứ như người đứng trước mặt không phải là Nhã Yến Mịch nữa mà là một người khác.
Không còn thấy trong cô sự yếu đuối, dịu dàng, không còn thấy sự đáng thương, non nớt lại hay sợ hãi của cô nữa.
Mà chỉ còn thấy sự lạnh nhạt, thờ ơ, đờ đẫn, không có một chút linh hồn hay là sắc khí tươi mát nữa, không chỉ vậy, trong cô còn hiện lên sự oán trách, thất vọng và tuyệt vọng.
- Cô......!ha, cũng thú vị đấy, hôm nay cô đã học được cách dũng cảm hơn rồi đó.
Tôi không hề thích một cô gái yếu đuối chút nào, trông...!vô cùng giả tạo.
Anh nhếch môi lên thể hiện sự hứng thú với cái mới lạ.
Ha, anh thích hay không thích thì có liên quan gì đến tôi chứ? Tôi không còn yêu anh nữa, tôi không có nghĩa vụ phải thay đổi bản thân theo ý thích của anh.
Yến Mịch tôi lúc trước yếu đuối anh không thích nhưng đó mới là con người của tôi, còn bây giờ tôi như phát điên, sự mạnh mẽ này là do anh ép tôi mà ra, đây mới là sự giả tạo nhất.
Cô muốn nói những lời này vào mặt anh nhưng rồi cũng chỉ biết khẽ thốt ra trong lòng.
Cô sợ khi nói ra sẽ làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn, sẽ liên lụy đến ba mẹ và mọi người, nghĩ vậy nên cứ thôi, dù sao anh có hay không cũng không quan trọng, quan trọng là cô mong gia đình mình được bình an.
- Được rồi mẹ.
Cô quay sang lấy tay mẹ ra.
- Ba mẹ, con sẽ theo anh ta, con không muốn làm ba mẹ khó xử.
Sản nghiệp của gia đình ta vẫn quan