Tối hôm đó, cô mệt đến mức nhìn ra khung cửa sổ rồi ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay.
- Cô phải hầu hạ cho tôi, nào lại đây, thử xà vào lòng tôi như những cô gái lẳng lơ kia thử xem.
Nụ cười đó....
- Ha ha ha, nhanh lên, lại đây, NHANH LÊN!!
Nụ cười thật đáng sợ, gương mặt trời cho của anh ta lúc ẩn lúc hiện trong bóng tối.
- Anh...đừng lại đây, Dật Quân, anh không được lại đây!!!! Anh có tin, anh có tin tôi chết ngay tại chỗ cho anh xem không?
Sợ hãi, hốt hoảng, tuyệt vọng, không có lối chạy thoát, cô chỉ biết giãy dụa trong đau khổ.
- Vậy...!cô cứ chết đi, chết cho tôi xem nào.
Ha, cô chết rồi thì tôi sẽ khiến cho gia tộc họ Nhã bồi táng theo cô.
Anh ta đang lại gần, càng lúc càng gần.
Cô đã bị dồn vào đường cùng...! không có lối chạy thoát, xung quanh cô lúc này đầy rẫy bóng tối.
Tuyệt vọng rồi, sợ rồi, không biết làm gì ngoài la hét ầm ĩ.
- Á!!!!! Anh đừng lại đây!!! Dật Quân, Dật Quân, anh đừng lại đây....!Dật Quân!!!!!
- Á!!!!!
Cô ngồi bật dậy, mồ hôi nhễ nhại đầy người như vừa mới tắm.
- Hộc! Hộc! Hộc!
Cô thở hồng hộc vô cùng hốt hoảng.
Mơ? Thì ra chỉ là mơ thôi, thật may...!thật may mắn khi đây chỉ là giấc mơ.
Nhưng mà...!tại sao vậy? Tại sao vậy chứ? Sao anh ta cứ đeo bám cô không chịu buông vậy? Ngay cả lúc ngủ...!ngay cả khi ngủ anh ta cũng ta cũng hành hạ cô trong giấc mơ.
Cạch!
Trong bầu không khí im lặng chỉ còn lại hơi thở và nhịp tim của cô, bỗng nhiên lại xuất hiện tiếng mở cửa làm cô giật hoảng.
- Cô làm gì mà ồn ào vậy? Ở đây là bệnh viện chứ không phải là nhà của cô mà mặc cho cô la hét.
Từ xa mà tôi đã nghe tiếng cô gọi tên tôi rồi, xa tôi nên nhớ không chịu nổi rồi à?
Khuôn mặt lạnh nhạt lại mang theo đầy ý chế giễu.
Nếu không phải là người từng tiếp xúc lâu với anh ta thì chắc chắn sẽ bị gương mặt của anh ta làm chết mê chết mệt rồi.
Nhưng nói thật anh ta