Cô nhìn ra nơi cửa sổ đầy ánh sao đột nhiên lại mỉm một nụ cười rồi hỏi anh.
- Lúc nào thì anh mới có thể buông tha cho tôi?
Hai chữ buông tha này nghe có vẻ gì đó không đúng.
Là anh níu kéo cô ở lại sao? Là anh cố chấp giữ cô bên mình sao? Anh đã làm gì quá đáng với cô lắm à?
Không, đối với anh thì làm gì có chứ.
Anh...! đâu có níu kéo cô, chỉ là một món đồ chơi thôi mà, cô muốn đi thì đi, anh đâu cần kéo tay cô lại làm gì, phải không? Chỉ tại hiện giờ vẫn chưa phải là lúc để cô đi, hiện tại cô vẫn là vợ trên danh nghĩa của anh, tuy nhà họ Bắc không chấp nhận cô nhưng ít ra người có quyền lên tiếng cao nhất nhà họ Bắc đã chấp nhận cô.
Nội giờ đã tuổi cao sức yếu rồi nên anh cũng không muốn chống đối nội, để cô ta đi rồi thì anh biết ăn nói làm sao đây? Tuy nội đã biết hết nội tình nhưng vẫn chưa nắm rõ hết, ít ra thì còn có thể lươn lẹo được.
Vã lại anh biết rõ nội rất thích cô cháu dâu này nên....!haiz!!
Còn cố chấp giữ bên mình? Có sao? Anh chỉ là còn hứng thú với cô thôi, cũng giống như những cô tình nhân của anh, anh còn vui còn hứng thú thì còn dịu dàng, cười nói, còn nếu chán rồi thì liền bỏ sang một bên, đến cả tên hay mặt mũi ra sao anh cũng không còn nhớ.
Thế anh đã làm việc gì quá đáng với cô? Chuyện này thì chẳng cần nói nữa rồi, đối với anh thì không hề quá đáng nhưng đối với một người phụ nữ yếu đuối lại mang bệnh trên người như cô thì chính là quá đáng, quá độc ác, quá tàn bạo.
- Cô nghĩ xem? Cô là vợ tôi thì tôi nên buông tha thế nào đây?
Anh thản nhiên bước đến trước mặt cô, nhìn vào đôi mắt to tròn, xinh đẹp đó anh nhìn được sự buồn bã trong cô.
- Vậy thì...!lúc nào chúng ta ly hôn?
Cô né tránh ánh mắt của anh.
Ly hôn? Lại là ly hôn, anh