cô cũng vô tội luôn sao? Câu nói của Tiêu Túc rất thằng thắn, khiến Thẩm Kiểu bối rối nhìn xuống.
“Tôi biết……”
Thấy tâm trạng cô bỗng nhiên suy sụp, Tiêu Túc mới phát hiện lời nói của mình có chút nặng nề, “Tôi biết tôi có chút nặng lời, nhưng Thẩm tiều thư cô cũng tự hiều mà? Tóm lại chuyện hôm nay cô không được phép nhắc lại, nếu không tôi Truyện được cập nhật mỗi ngày, cũng không cứu nổi cô đâu.”
Nói xong, Tiêu Túc quay người mau chóng rời đi.
Nếu như Thẩm Kiều là người khôn ngoan, cô đã không nên đề cập đến việc này.
Thẩm Kiều đứng trong góc tối cũng tầm năm phút, mới bước tới gõ cửa.
“Vào di.”
Giọng nói của Dạ Mạt Thâm nghe ra vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn, phảng phất thêm sự giận giữ.
Thẩm Kiều do dự một lúc, mới mở cửa văn phòng bước vào.
Dạ Mạt Thâm không ngồi chỗ () bàn làm việc, mà lại ngồi trước cửa sổ quay lưng về phía cô, mắt nhìn xuống bên dưới.
Thẩm Nguyệt chầm chậm bước tới, trong đầu lại nghĩ về thanh âm lãnh đạm của anh ta.
Không khí tĩnh lặng trong vài giây, Dạ Mạt Thâm ý thức có người tới lại không nói lời nào, chỉ cau mày rồi tự mình chuyển động xe lăn xoay người lại.
Nào ngờ đập vào mắt lại lại khuôn mặt nhợt nhạt ốm yếu của Thẩm Kiều.
Dạ Mạt Thâm cau mày: “Cô đến đây làm gì?”
Thẩm Kiều ngầng đầu lên, va (} phải ánh mắt của anh, “Tôi, tôi là trợ lí của anh mà.”
Lẽ nào anh ta đã quên hết những chuyện xảy ra trước đây sao? Nghe xong, Dạ Mạt Thâm cong môi khinh bỉ cười nhạt một tiếng: “Một trợ lí mà ngay cả cà phê cũng không pha nổi? Cô nghĩ tôi có cần không?”
Thẩm Kiều cắn môi, nắm chặt bàn tay lại.
“Tôi sẽ cố gắng hơn, không biết anh thích mùi vị thế nào? Cho tôi một cốc xem sao? “Đưa cô, cô có thể điều chỉnh ra {) được mùi vị tôi thích sao?”
Thẩm Kiều gật đầu.
Điệu cười trên môi Dạ Mạt Thâm cực kì chế giễu, “Cô còn có thêm năng lực này?”
Có điều anh vẫn cho cô cơ hội, đặt cốc cà phê đang cầm lên bàn: “Làm theo mùi vị này, tôi chỉ cho cô cơ hội một lần thôi.”
Thẩm Kiều nhìn ly cà phê một hồi lâu, rồi vươn tay cầm lên, sau đó quay người bước ra.
Dạ Mạt Thâm tự quay xe lăn đến trước bàn làm việc, lướt xem một tập văn kiện, độ tầm mười phút trôi qua, (} anh mới ngước lên nhìn ra cửa.
Không thấy động tĩnh gì.
Cô gái kia vẫn chưa quay lại.
Haiz, là sợ quá mà bỏ cuộc sao? Pha một cốc cà phê cần hơn mười phút? Thêm mười phút nữa trôi qua, ngoài cửa vẫn không thấy động tĩnh.
Dạ Mạt Thâm hơi nhăn mặt, cô gái kia đang làm cái quái gì vậy? Thật sự nghĩ rằng Dạ Mạt Thâm mình dễ chọc? Không nói lời nào đã bưng cà phê của mình đi mất? Bộp! Dạ Mạt Thâm tức giận đóng tập (} văn kiện lại, vừa chuẩn bị đi xem tình hình, đã nghe tiếng bước chân bên ngoài cửa.
Thầm Kiểu bưng cốc cà phê lo lắng bước vào, cô không dám nhìn vào mắt Dạ Mạt Thâm.
“Cô đã lãng phí hai mươi phút đồng hồ.”
Thanh âm lạnh lùng cất lên, đả kích cô không thương tiếc.
Thẩm Kiều cắn chặt môi, nhỏ tiếng trả lời: “Nhưng trước đó anh đâu có giới hạn thời gian cho tôi.”
“Cô!”
Dạ Mạt Thâm nghẹn lời, tức giận chế giễu: “Xem ra cô rất có (} lý?“ Bỏ đi, Thầm Kiều không muốn đấu khẩu với anh, đầy cốc cà phê đã pha xong lên trước mặt: “Anh thử xem…”
Cà phê được thúc đẩy, hương thơm đậm đà lan toả ngập tràn trong không khí, đọng lại trong phòng làm việc.
Ngửi thấy mùi thơm đậm đà này, con ngươi của Dạ Mạt Thâm ngưng động, đôi mắt nheo lại thành một đường thẳng.
“Tôi biết là tôi pha cà phê không giỏi bằng anh được, nhưng mà tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
Thẩm Kiều thấy {} anh ngồi đó bất động, mới bưng cốc cà phê lên trước mặt anh.
Vốn dĩ Dạ Mạt Thâm không định phản ứng lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cô đang nhìn mình một cách tội nghiệp.
Bộ dạng này, rất giống một chú cún cưng bị vứt bỏ.
Không hiểu sao, Dạ Mạt Thâm giơ tay ra nhận lấy.
Nhấp một ngụm, trong mắt Dạ Mạt Thâm xuất hiện sự nguy hiềm.
Thẩm Kiều cảm nhận được khí tức đột nhiên thay đổi trên người anh, vô thức lùi lại một bước, nhìn (} anh một cách rụt rè.
“Né làm gì?”
Dạ Mạt Thâm nhướng mày, nhìn chằm chằm vào cô: “Sợ tôi đem cà phê hất lên người cô sao?”
Thẩm Kiều mím môi.
Hình