GIAN GIAO ƯỚC ĐẾN RỒI Thẩm Kiều không dám trở về Dạ gia trong thời gian này, ở lại với Hàn Tuyết U mè nheo cho đến tối mới quay về.
Trên đường đi cô vẫn nghĩ rằng, mình về sẽ tắm trước, sau đó vào trong chăn ngủ, rồi tắt đèn, Dạ Mạc Thâm chắc cũng sẽ không đến nỗi ném cô ra khỏi chăn đó chứ.
Chỉ là Thẩm Kiều không nghĩ tới anh lại quay về sớm.
Khi bước vào cửa, Dạ Mạc Thâm vừa mới tắm xong, Tiêu Túc đứng sau lưng anh dùng khăn khô lau tóc cho anh, thấy Thầm Kiều đã về, anh chỉ nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt.
Khinh thường cô đến tột cùng.
Như vậy cũng tốt, Thầm Kiều nghĩ thầm trong lòng, sau đó quay người lại đi về phía một góc, cô tìm một bộ quần áo rồi đi vào phòng tắm.
Thẩm Kiều ngâm mình rất lâu trong phòng tắm vẫn chưa có di ra, cô sợ rằng mình sẽ phải đối mặt với (} Dạ Mạc Thâm khi ra ngoài.
Cộc cộc~ Thầm Kiều đang suy nghĩ, bên ngoài truyền đến âm thanh sắc lạnh của Dạ Mạc Thâm.
“Phòng tắm của cô à? Muốn trong đó bao lâu nữa?”
Nghe thấy âm thanh, Thầm Kiều bị giật mình, suýt chút nữa ngã xuống, may mắn là cô đã vịn vào tường trước.
“Đi ra ngoài ngay lập tức.”
Thầm Kiều tắt vòi hoa sen, nhanh với chiếc khăn khô để lau cơ thể cô, vội vã mặc quần áo vào.
br> ().
Cô thực sự muốn biến hình ngay lúc này, nhưng Dạ Mạc Thâm không để cô như vậy, vì vậy khi cô bước ra, tóc tai loạn xạ rối tung của Thẩm Kiều vẫn còn ướt nhỏ giọt trên vai cô, nước trên đó thấm thẳng xuyên thấu vào quần áo cô, làm quần áo cô vừa thay lại bị ướt hết.
“Anh, anh muốn dùng nó sao? tôi xong rồi đó.”. Đam Mỹ Hay
Nói xong, Thầm Kiều cần thận bước qua người anh.
Pặc! Khi đi ngang qua người Dạ Mạc Thâm, anh bất ngờ nắm lấy cổ tay (} cô.
Thẩm Kiều theo phản xạ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của anh, rồi hạ mắt xuống nhìn vào tay anh, lắp bắp nói: “Anh đang làm gì vậy?”
“Hừ.”
Dạ Mạc Thâm tay còn lại điều khiển xe lăn, đối mặt với cô: “Thời gian giao ước đến rồi, mợ hai.”
Giọng anh bình thản, nhưng lạnh lùng và nghiêm nghị.
Đôi mắt anh sâu thằm như màn đêm, nguy hiểm giống như một con thú ngủ đông.
Thẩm Kiều không giỏi nói dối, vì br> (} vậy cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô hơi mở mắt, giọng nhẹ nhàng nói: “Tôi biết rồi, rồi sẽ bỏ đứa trẻ Đúng vậy.
Cô thật ngốc.
Không nghĩ ra được kế sách gì tốt đẹp cả.
Cô cũng không biết làm thế nào để thuyết phục Dạ Mạc Thâm chấp nhận đứa trẻ.
Bởi vì lai lịch của đứa trẻ này, bản thân cô còn chưa rõ, nhưng cô biết rằng đó là một sinh mệnh trong bụng cô, gắn liền với thân thề cô.
br> (} Nếu cô dễ dàng bỏ nó đi, chẳng phải cô là kẻ giết người sao? “Thật sao?”
Dạ Mạc Thâm cười khẩy, âm điệu có chút cao.
Thẩm Kiều lo lắng đến nỗi lông mi của cô không ngừng run rẩy, giọng cô trở nên thấp hơn một chút: “Tôi, tôi, tôi, tôi, tôi thực sự đã bỏ…”
Nói xong, Thẩm Kiều run rầy lấy ra tờ phiếu từ trong túi của mình, đưa nó cho Dạ Mạc Thâm: “Đây là bằng chứng của việc phá thai, anh xem đi.”
Dạ Mạc Thâm không nhận lấy br> () Luồng hơi thở bất an truyền trong không khí.
Đầu của Thẩm Kiều rủ xuống theo một đường thẳng, mái tóc chưa khô vẫn còn nhỏ giọt những giọt nước trong suốt.
“Đó là sự thật.”
Thẩm Kiều lại chậm rãi nói, nhưng ngữ điệu của cô rõ ràng hiện ra sự thiếu tự tin.
Dạ Mạc Thâm hừ mũi lạnh lùng, đột nhiên lấy tờ phiếu trong tay, “Ai lại dám to gan vậy, lại dám cùng cô tạo bằng chứng giả sao, muốn qua mắt Dạ Mạc Thâm tôi sao?”
Biên lai chứng nhận phá thai đã bị vò nát, ném vào chân của Thầm br> (} Kiều.
Thầm Kiều đột nhiên ngẩng đầu lên, dáng người mảnh khảnh run rầy từng hồi, đôi môi tái nhợt run rầy, NIÒI, Lực trên cổ tay cô đột nhiên gia tăng, Thẩm Kiều cảm thấy cổ tay cô sắp bị anh bẻ gãy đến nơi rồi, cô nhăn mày đau đớn, nhưng cố cắn chặt môi dưới mà không nói lời nào.
“Hừ, tôi sớm đoán ra cô là một người phụ nữ không trung thực.”
Dạ Mạc Thâm tay dùng lực, kéo cô vào vòng tay của mình, không cho cô bất