Thâm không phải kẻ vô tình như vậy.
Vòng qua ngã rẽ, đột nhiên bước chân Thẩm Kiều dừng lại, bởi vì bỗng nhiên có hai người xuất hiện trước mắt.
Tiêu Túc đẩy Dạ Mạc Thâm đứng ở đó, ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Mạc Thâm nhìn cô chăm chú.
Nếu vẫn với tâm lý lúc trước, có lẽ Thẩm Kiều sẽ xoay người rời đi, nhưng sau khi biết anh bị ông nội và anh ruột gạt bỏ, đột nhiên ánh mắt (} Thầm Kiều nhìn Dạ Mạc Thâm khác hoàn toàn với lúc trước.
Nhưng mà, cô vẫn không thể nào quên đứa con của mình đã bị anh ta phá đi, cô xoay người rời đi.
“Dừng lại!” Dạ Mạc Thâm hét lên với cô.
Thẩm Kiều ngừng lại đứng yên tại chỗ, quay đầu tức giận nhìn về phía anh: “Có chuyện gì không?” “Thân là trợ lý, mà vô cớ bỏ bê công việc hai ngày? Không muốn giả mạo nữa sao?” Nghe xong, Thẩm Kiều nhớ lại chuyện trước đó ở trong thư phòng, () ông cụ nhà họ Dạ nói với cô những lời kia, nghĩ đến mình vốn không phải đi làm trợ lý, mà là đi giám sát, nên nói dứt khoát: “Không phải anh không cần trợ lý sao? Vậy tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh cho anh đỡ ngột ngạt.” “Cô cho rằng Dạ thị là nơi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à?” Thẩm Kiều nhíu đôi mi thanh tú, “Vậy anh muốn thế nào?” Ở bên cạnh, Tiêu Túc thấy dáng vẻ cô thế này, lập tức trừng to mắt: “Tôi nói người phụ nữ như cô sao không biết tốt xấu vậy, uổng cho cậu Dạ của chúng tôi còn suy nghĩ cho () cô, giữ lại đứa con hoang trong bụng của cô, vậy mà cô lại…” “Câm miệng!” Dạ Mạc Thâm quở trách một câu, Tiêu Túc im lặng.
“Anh nói cái gì?” Thẩm Kiều khó tin mở to mắt, không thể tin được lời Tiêu Túc nói.
“Làm sao có thể? Rõ ràng là anh…” Thẩm Kiều nhìn chằm chằm vào Dạ Mạc Thâm, ngày đó, trước khi cô ngất đi, chẳng phải anh ta đã cho người làm phẫu thuật phá thai của cô sao? Còn để Tiêu Túc tự mình tìm bác sĩ tới, sau đó cô tức giận đến ngất xỉu, lúc tỉnh lại ở trở về nhà họ Dạ.
() “Đừng suy nghĩ nhiều quá, đối với loại phụ nữ như cô, tôi lười ra tay thôi.” Dạ Mạc Thâm nói lời lạnh lùng, để Tiêu Túc đầy anh rời đi.
Nhìn bóng lưng hai người, lòng Thẩm Kiều rối loạn.
Sao lại như thế? Cô còn tưởng rằng… Đứa con chết non.
Bây giờ Tiêu Túc nhắc lại, cô mới chợt nhớ về ngày đó.
Lúc mình tỉnh lại, bụng không hề có gì thay đổi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều lấy điện thoại di động ra gọi cho Hàn Tuyết U.
Sau khi Hàn Tuyết U đến, dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra, lúc bác sĩ chúc mừng cô, cả người Thẩm Kiều vẫn ).
như đang mơ.
Sao lại như vậy chứ? Cô nghĩ Dạ Mạc Thâm không chấp nhận đứa bé này, không nghĩ tới… “Xem ra từ lời cậu nói, Dạ Mạc Thâm cũng không phải người máu lạnh vô tình nha.” Thẩm Kiều không phản bác, rũ mắt xuống không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Tiếp theo cậu định làm thế nào?” “Không biết, đi một bước tính một bước di.” Chính bản thân Thẩm Kiều cũng không có kế hoạch cho cuộc đời mình.
Từ khi gả cho Lâm Giang, cuộc đời của cô vẫn luôn (Cô vợ đánh trảo} sống vì anh ta, sau khi ly hôn thì bị cha mẹ yêu cầu đến nhà họ Dạ.
Bây giờ cũng chỉ có một mục đích, đó chính là ở lại nhà họ Dạ.
“Nhưng mà… Người đàn ông xa lạ kia, rốt cuộc là ai?” Hàn Tuyết U tò mò chết mất: “Cậu nói anh ta đã ngủ với cậu, cậu không sợ mình mang thai sao? Sao anh ta lại không tìm cậu chứ? Kiều Kiều, Kiều Kiều, cậu có nghĩ đến chuyện tìm người đó không?” Tìm người đàn ông xa lạ sao? Ánh mắt Thẩm Kiều hơi mông lung: “Tìm anh ta làm cái gì? Mình không hề có chút ấn tượng nào với anh ta, () vốn không biết anh ta là hạng người gì.
Ngày đó mưa lớn quá, đêm lại tối, không nhìn rõ gì cả.
Lại thêm, bây giờ mình là vợ của Dạ Mạc Thâm, nếu như đi tìm người đàn ông khác, lúc đó nhà họ Dạ sẽ không chứa chấp mình nữa.” “Như vậy đi, mình sai người đi điều tra giúp cậu, nhìn xem có được thêm tin tức gì không.” “Tuyết U, cám ơn cậu.” “Cám ơn mình cái gì? Muốn cám ơn cũng là mình cám ơn cậu.
Lúc đầu ở trường học, mình bị tất cả mọi người ức hiếp.
Nhưng cậu lại dũng cảm đứng ra cứu mình, còn chịu đòn (} thay mình.” Nói đến chuyện này, Hàn Tuyết U lại nhớ đến khoảng thời gian ở trường học.
Khi ấy cô còn chưa tới nhà họ Hàn, cô vẫn chỉ là một cô gái nghèo rớt mồng tơi.
Ở trường, cô ấy bị sỉ nhục, là Thẩm Kiều đứng ra cứu cô.
Sau đó hai người trở thành chị em tốt.
Trở lại nhà họ Dạ, Thẩm Kiều di thằng về phòng.
Sau khi vào phòng, phát hiện Dạ Mạc Thâm lại không đi đến công ty, cô hơi kinh ngạc.
Sau khi đóng cửa phòng, cô suy nghĩ điều gì đó và đi về hướng anh.
Dạ Mạc Thâm ngồi trên xe lăn, tay cầm báo cáo tài chính, còn bên } cạnh là cái bàn cao có thể