vào mặt Thẩm Kiều nắm chặt hợp đồng trong tay, đầu ngón tay trắng bệch, cô mở nắp bút ra, ký tên của mình vào phía cuối.
Sau đó sắp xếp lại hợp đồng, đứng dậy từ từ đi về hướng anh.
Dạ Mạc Thâm hài lòng nhướng mày: “Có thể dùng tiền đuổi phụ nữ đi, là đơn giản nhất.” Một giây sau, Thầm Kiều dùng sức đập hợp đồng lên bàn, Dạ Mạc (} Thâm không vui nhíu mày.
“Đừng dùng tiền để mua chuộc tôi, tôi ở lại nhà họ Dạ là theo như nhu cầu mỗi bên, anh không phá bỏ đứa con của tôi, tôi rất cảm kích anh, nhưng không có nghĩa là anh có thể dùng tiền để làm nhục tôi!” “Xùy.” Dạ Mạc Thâm cười giễu cợt, ánh mắt mang theo vẻ mỉa mai: “Không phải loại phụ nữ như cô đầu xem tiền tài như mạng sao?” “Anh!” Thầm Kiều nắm chặt tay, muốn tranh luận với anh.
Nhưng chỉ chốc lát đã buông ra, cười khẽ, nói: “Được thôi, anh thấy tôi thế nào, thì tôi chính là loại người thế đó.
Dù sao () chúng ta cũng theo nhu cầu hai bên mà thôi, hợp đồng này tôi đã ký tên, anh yên tâm, đến lúc thì tôi sẽ rời đi.” Trong khoảng thời gian này, nhất định cô phải tìm cách giải quyết.
“Được lắm, tôi rất mong chờ ngày cô rời đi đó.” Một giây sau, bóng dáng bé nhỏ quay người rời đi, không cầm theo tờ chỉ phiếu trên bàn kia.
Dạ Mạc Thâm nheo con mắt hẹp dài.
Tấm chi phiếu kia không ít tiền, thế nhưng cô lại chưa từng liếc qua dù một chút, là giả vờ, hay là… Thật () sự không có hứng thú với tiền bạc? Nếu như không có hứng thú với tiền bạc, thì cô đến nhà họ Dạ có mục đích gì? Sau khi ký hợp đồng, Thẩm Kiều và Dạ Mạc Thâm coi như là có mối quan hệ trên hợp đồng mà ở chung với nhau, bớt tranh cãi rất nhiều.
Cô vẫn theo sự sắp xếp của Dạ lão gia, đến công ty làm trợ lý cho Dạ Mạc Thâm.
Thẩm Kiểu không ngốc, năng lực làm việc cũng tạm được, chỉ cần cho cô cơ hội học tập, cô luôn có thể nắm chặt cơ hội của mình.
Không đến một tuần, Tiêu Túc đã có cách nhìn khác về người phụ nữ này.
().
“Cậu Dạ, cô ấy vẫn có chút tài năng.” Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng, “Thật sao?” Tiêu Túc gật gật đầu, “Chuyện cậu Dạ giao cho cô ấy làm, cô ấy đều hoàn thành tốt.” Thật sự tốt, trật tự không lộn xôn.
“Dựa vào thủ đoạn để gả vào nhà họ Dạ, sẽ là một kẻ ngốc sao?” Câu nói này… Làm Tiêu Túc nghẹn lời, không trả lời, anh ta cúi đầu kiểm tra lịch trình, “Ban đêm có tiệc rượu, cậu Dạ muốn dẫn cô Thẩm (Cô vợ đánh trảo) đi cùng sao?” “Dẫn cô ta theo?” Ngón tay giữa của Dạ Mạc Thâm gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt vẫn nhìn vào nội dung trên laptop: “Dẫn cô ta đi để mất mặt xấu hồ à?” Tiêu Túc không dám nói gì nữa, chỉ có thể ngậm miệng.
Sau đó hai người nói vài chuyện khác, Tiêu Túc chuẩn bị di ra.
Đột nhiên Dạ Mạc Thâm lại mở miệng: “Gọi Thẩm Kiều vào đây.” “Vâng.” Lúc Tiêu Túc đi ra khỏi phòng làm việc liền bĩu môi.
Hình như gần đây cậu Dạ vẫn () luôn làm chuyện mất mặt.
Vừa rồi cậu ấy mới nói Thẩm Kiều sẽ làm mất thề diện, bây giờ lại để mình gọi cô ấy đi vào.
Chẳng lẽ muốn dẫn cô ấy tham gia buổi tiệc? Chỗ làm việc của Thẩm Kiều ở bên cạnh.
Lúc Tiêu Túc gọi cô, cô đang xử lý một vài văn kiện.
“Chờ tôi hai phút, sẽ xong ngay.” “Cô không muốn sống hả?” Tiêu Túc đi đến phía sau cô, nghiêm túc mở miệng: “Cậu Dạ bảo cô qua, cô trì hoãn một phút thử xem?” Thẩm Kiều chỉ có thể nhíu đôi mi thanh tú, bỏ văn kiện xuống.
Sau đó (}) hít sâu một hơi, “Biết rồi.” Tiếp đó đứng dậy đi về phía văn phòng.
Thẩm Kiều vừa đi vào văn phòng, Tiêu Túc đã núp sau cánh cửa nghe lén.
“Cậu Dạ, ngài tìm tôi?” Dạ Mạc Thâm có yêu cầu khi để cô ở công ty làm việc, đó là đừng để cho người khác biết quan hệ của bọn họ.
Ở công ty, cô chỉ là trợ lý của anh, chỉ thế thôi.
Gặp nhau phải gọi anh là cậu Dạ giống người khác, phải dùng kính ngữ.
Từ đầu Thẩm Kiều không quen, về sau số lần gọi càng nhiều, nên dần quen.
Dạ Mạc Thâm im lặng () không nói gì, ném cho cô thư mời màu vàng.
Thẩm Kiều ngơ ngác một lát thì đi lên cầm lấy, sau khi nhìn thoáng qua mới hỏi: “Cậu Dạ muốn tham gia buổi tiệc này?” Đầu óc Thẩm Kiều xoay chuyển cực nhanh, trong đôi mắt xinh đẹp tỏa ra ánh sáng khác thường: “Tôi nhớ tập đoàn Lục thị, nhà họ Lục cũng có trong danh sách được mời, không có gì bất ngờ thì anh ta cũng sẽ tham gia buổi tiệc này.
Cậu Dạ có thể thừa dịp này đề cập với anh ta về chuyện hợp tác.”
Đáy mắt màu đen của Dạ Mạc () Thâm hiện lên sự tán thưởng.
Ổ, người phụ nữ này cũng phản ứng rất nhanh, trí nhớ không tệ.
b Vệ “Vậy thì cậu Dạ, tôi sẽ lập tức chuẩn bị giúp ngài.” “Cô đi cùng tôi di.” Thẩm Kiều vừa mới xoay người, đã nghe lời Dạ Mạc Thâm nói.
Trong khoảnh khắc cô dừng bước, nghỉ hoặc quay