Vừa dứt lời, nụ cười bên môi Tịnh Nhan cứng lại. Cô lúng túng nhìn Thẩm Kiểu: “Vì vậy…ý cậu là không phải tìm mình để giảng hoà?
Vậy quà của mình…”
“Mình không biết, nếu như mình không tới, có lẽ… mình thật sự không biết cậu đã làm những chuyện này, xin lỗi…”
Tịnh Nhan ngơ ngác đứng đó, đột nhiên mắt cũng đỏ lên, chỉ thấy cô ấy dùng sức mà lau một hồi, sau đó tự giễu cười một tiếng: “Mình đúng là đặc biệt ngu ngốc đúng không? Ở trong mắt cậu, mình chính là loại người tuỳ tiện nói xấu người khác có đúng không? Lúc ban đầu mình đối xử không tốt với cậu, thái độ cũng rất hung hăng. Nhưng sau đó mình phát hiện là do mình hiểu sai, vì vậy mình nghĩ sẽ trở thành bạn tốt của cậu để bù đắp. Thế nhưng bây giờ…tất cả mọi thứ đều là do mình yêu cầu quá đáng đúng không?”
“Không có.” Thẩm Kiều lắc đầu phủ nhận: “Cậu đối xử với mình rất tốt, chuyện kia….là do bụng dạ mình hẹp hòi, chúng ta cùng làm bạn tốt lần nữa là được rồi.”
Tịnh Nhan ấm ức tủi thân nhìn cô, không nói gì.
Thẩm Kiểu nhịn xuống dòng nước mắt chực trào trong hốc mắt: “Cậu có đồng ý không?”
Tịnh Nhan thật lâu không lên tiếng, Thẩm Kiều chỉ có thể rũ xuống mi mắt: “Vậy cũng tốt, nếu như cậu không muốn, vậy mình…”
“Thẩm Kiều cậu có ý gì vậy hả?
Chuyện này vẫn luôn là mình hiểu sai, sau đó cậu nói muốn giảng hoà với mình, kết quả là cậu lừa mình sao? Nói một câu mình không đồng ý rồi bỏ đi? Cuối cùng là cậu có muốn làm bạn với mình nữa hay không?”
Thẩm Kiểu bước được mấy bước, quay đầu lại nhìn cô.
Môi Tịnh Nhan cong lên, vành mắt đỏ đến mức giống như mắt thỏ, nói: “Cậu phải mời mình bữa trưa.”
Thầm Kiều gật đầu: “Được.”
“Tan ca cậu còn phải dẫn mình đi dạo phố, đền bù mấy ngày hôm nay không thèm để ý đến mình.”
“Được.”
Sau khi Thẩm Kiều liên tục đồng ý với cô vài chuyện, Tịnh Nhan cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười.
Thầm Kiều cũng là bất đắc dĩ, cô nàng Tịnh Nhan này tâm tư đơn thuần, đòi hỏi cô thật giống như đứa trẻ đòi hỏi người lớn. Thẩm Kiều thầm nghĩ, trái lại cô ấy cũng có tính tình đơn thuần như trẻ em, không có nhiều ác ý như vậy. Sau đó cô ấy còn muốn nói cái gì…bản thân cô liền nghe vào tai này thoát ra tai kia.
Sau khi hai người làm hoà, nhà ăn công ty lại có thể bắt gặp bóng dáng hai cô cùng nhau tiến vào. Tịnh Nhan đến chết không đổi, giảng hoà với Thẩm Kiểu không được mấy tiếng liền không nhịn được tính tình bà tám, bắt đầu hỏi thăm đến chuyện cô và Dạ Mạc Thâm.
“Cậu và cậu Dạ thế nào rồi nhỉ?
Người phụ nữ kia xuất hiện không có ảnh hưởng gì đến tình cảm của hai người chứ?”
Thẩm Kiều múc nước canh vào trong bát, sụy nghĩ một lúc, đột nhiên ngầng đầu hỏi cô ấy: “Cậu thật sự cảm thấy rất hứng thú với chuyện của chúng mình hả?”
Tịnh Nhan dùng sức gật đầu: “Còn cần phải hỏi sao? Quan tâm chuyện cả đời của bạn tốt là chuyện mình nên làm chứ.”
“Được, vậy bây giờ mình nói cho cậu biết. Mình và cậu Dạ trong lúc này căn bản là không có tình cảm gì, cậu tin không?”
Tịnh Nhan ngơ ngác nhìn cô một lát, đôi mắt to tròn long lanh không ngừng chớp chớp: “Vậy hai người kết hôn làm gì? Anh ấy là người tàn tật, mình còn tưởng cậu rất thích anh ấy nên mới…… gả cho anh.”
Nghe được hai chữ tàn tật, Thẩm Kiều nhíu nhíu lông mày thanh tú nhẹ đến mức không có dấu vết, sửa lại cô: “Cậu không nên tuỳ tiện nói ra hai chữ tàn tật này.”
Lúc đầu Tịnh Nhan sững sờ, cuối cùng bĩu môi: “Không phải là không có tình cảm à? Cậu làm gì che chở cho anh ấy như vậy? Nói tới đây, Tịnh Nhan xem xét cô một chút: “Chẳng lẽ, anh ấy không thích cậu, nhưng cậu thích anh ấy?”
Bị nói trúng tâm sự, Thẩm Kiều chỉ có thể trầm mặc.
Cô không thanh minh cho mình, cũng không có nói cái khác, chỉ là yên tĩnh nhìn cô ấy. Trong nháy mắt Tịnh Nhan hiểu rõ: “Không phải chứ?
Cậu thật sự thích cậu Dạ hả? Nhưng anh ấy không thích cậu?”
“Nhỏ giọng giùm mình một chút.” Thẩm Kiều nhắc nhở một