“Có vấn đề gì sao?“ Dạ Mạc Thâm liếc nhìn cô.
Thẩm Kiều nào dám nói có vấn đề gì? Cô chỉ cảm thấy kỳ lạ, Dạ Mạc Thâm vậy mà lại muốn đi cùng họ sao? cô cứ nghĩ rằng với tính cách của anh ta, anh sẽ ép buộc dời buổi hẹn với Tịch Nhan vào một ngày khác, sau đó bắt cô lên xe cơ.
Thật sự không ngờ, dù sao đi nữa chuyện này cũng vượt qua khỏi sự dự đoán của cô.
Tịch Nhan vốn định ngồi ở ghế phụ phía trước để nhường lại không gian riêng cho hai người, ai ngờ rằng mãi cho đến khi tới nơi hai người vẫn chẳng hề nói với nhau câu nào. Cô lén quay lại nhìn trộm hai người họ thì thấy rằng mặt Dạ Mạc Thâm không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh như băng, Thẩm Kiều ngồi cách ngay bên cạnh anh ta cũng vậy, chẳng hề bộc lộ chút cảm xúc nào.
Nếu như không phải là biết rằng họ là một cặp vợ chồng, thì chắc chắn Tịch Nhan sẽ nghĩ hai người họ là những người vô cùng xa lạ.
Bầu không khí lúc này thật là ngại ngùng.
Có vẻ như đúng như những gì Kiều Kiều nói với cô, giữa bọn họ quả thực không có chút tình cảm nào, nhưng…
Tịch Nhạn liếc nhìn về phía Thẩm Kiều theo như cách nói của Thẩm Kiều nói, chắc chắn cô đã yêu đơn phương người đàn ông này, có tình cảm với một tảng băng như thế này chắc đau khổ lắm nhỉ.
Nghĩ đến đây, Tịch Nhan có chút đau lòng thay cho cô bạn mình.
Bầu không khí trong xe trở nên vô cùng ngại ngùng và im lặng, và cứ như vậy mãi cho tới khi đến nơi, Tịch Nhan thấy gần đến nơi rồi nên vội vàng nói: “Dừng lại ở kia đi, chúng tôi sẽ lên xe từ chỗ đó.”
Tiêu Túc dừng lại ở nơi Tịch Nhan chỉ định, Tịch Nhan cười cười nói cảm ơn, sau đó cởi khóa an toàn và mở cửa xe, sau đó ngoan ngoãn chờ Thẩm Kiều ở bên cạnh.
Thẩm Kiểu nhìn thấy cô xuống xe, vừa định đứng dậy liền nghe thấy Dạ Mạc Thâm nói: “Đẩy tôi xuống cùng.”
Thẩm Kiều: “?”
Dạ Mạc Thâm liếc cô một cái, “Tôi đi cùng cô.”
Thẩm Kiều vô cùng ngạc nhiên, “Anh định đi mua sắm với chúng tôi sao?”
“.. Vừa rồi không phải tôi đã nói rõ rồi sao?“ Dạ Mạc Thâm có chút không hài lòng.
“Được thôi.” Thẩm Kiểu cam chịu, tiến lên đẩy xe lăn của Dạ Mạc Thâm.
Khi Tịch Nhan nhìn thấy Thẩm Kiều đẩy Dạ Mạc Thâm ra khỏi xe, cô ấy liền cười cười như thể đã đoán trước được sự việc và nháy mắt với Thẩm Kiều.
Tiêu Túc hạ cửa kính xe: “Cậu Mạc, tôi đi tìm chỗ đậu xe, lát nữa sẽ trở lại tìm mọi người.”
“Ừ.” Dạ Mạc Thâm thờ ơ đáp.
Tiêu Túc đi đỗ xe, Tịch Nhan nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Thẩm Kiều, lấy hết can đảm ra nói: “Cậu Mạc, đám người phụ nữ chúng tôi đi mua sắm có lẽ sẽ rất nhàm chán, anh chắc chắn là muốn đi cùng chúng tôi đó chứ?”
“Nhàm chán?” Khóe mắt Dạ Mạc Thâm liếc nhìn sang cô rồi đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Cô có phải là người ở sự kiện cuối năm lần trước không?
Nghe thấy vậy, Tịch Nhan đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc và bắt đầu xun xoe nịnh bợ: “Cậu Mạc, anh vẫn còn nhớ tôi sao? Có điều chuyện lần trước chỉ là tôi tiện tay thôi anh không cần phải quá cảm kích đâu. À đúng rồi cậu Mạc, tôi là Tịch Nhan của phòng tài vụ, cha tôi chính là trưởng phòng tài vụ. “
Thẩm Kiều ở bên cạnh sững sờ.
Dạ Mạc Thâm cười nhạt trong lòng, cô gái này làm sao vậy? Hàn Tuyết U thì không nói làm gì, lần này cô ta lại tự mình đa tình rồi sao, anh muốn cám ơn cô ta lúc nào vậy?
Nghĩ tới đây, Dạ Mạc Thâm cười nhạt: “Không phải cô nói là không cần cảm ơn sao, vậy thì cô kể tên bố cô ra làm gì?”
Tịch Nhan nghe vậy liền hô cùng xấu hồ, Thẩm Kiều nghe vậy cũng có chút ngại ngùng định mở miệng nối đỡ cho cô thì Dạ Mạc Thâm nói: “Tháng sau sẽ tăng lương cho cô.”
Tịch Nhan nghe xong sướng tới mức suýt nhảy dựng lên vì phấn khích, nhưng vì nơi đây khá đông người nên cô đã cố kìm nén lại, “Cảm ơn cậu Mạc! Cậu Mạc là tốt nhất! Tôi là Tịch Nhan của phòng tài vụ, anh đừng nhớ nhầm nhé!”
Thẩm Kiểu: