người phụ nữ của Dạ Mạc Thâm tôi? Vốn dĩ Thẩm Kiều đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh Dạ Mạc Thâm, đột nhiên ngẩng đầu lên lớn tiếng phản kháng.
Âm thanh thình lình bật ra dọa mọi người sửng sốt.
Mọi người đều không ngờ rằng Thẩm Kiều bị người khác bắt nạt đến mức không thể cãi lại.
Trông thật đáng thương, nhưng lại thay đổi dáng vẻ để bảo vệ Dạ Mạc Thâm.
“Cô dựa vào cái gì mà nói người {) khác như vậy?”
Kể từ lần trước Dạ lão gia gọi cô đến thư phòng nói chuyện, Thẩm Kiều phát hiện ra rằng gia đình này không phải thật tâm với Dạ Mạc Thâm, cộng với việc Dạ Mạc Thâm không thực sự muốn cô phá bỏ đứa bé trong bụng.Vì vậy, Thầm Kiều đã thay đổi cái nhìn với thái độ của anh ta.
Cô biết đó là loại cảm giác tự tỉ.
Một người đàn ông ngồi xe lăn quanh năm, vốn dĩ đây là vết thương trong đáy lòng anh ta.
Còn bị người khác nhắc đến như một phế vật như vậy! (} Trong lòng Dạ Mạc Thâm có bao nhiêu tồn thương? “Thẩm Kiểu, tại sao tôi không thể nói? Tôi có lòng tốt khuyên anh ta, cô rốt cuộc có biết chiếc váy cô làm hỏng đáng giá bao nhiêu tiền không? Mình cô bồi thường không nổi, chẳng lẽ cô muốn đề cho cái tên tàn phế đó giúp cô bồi thường sao?” Thi Cầm Bảo sau nói xong thì than thở, làm ra một bộ dáng trông rất phiền não: “Thật ra, nhìn thấy cô ở bên cạnh chăm sóc Lâm Giang nhiều năm như vậy, nếu cô quỳ xuống và cầu xin tôi.
Nói không chừng tôi sẽ bảo Lâm Giang giúp cô.” () h3 xa.“:ˆ £, z, Thần Kiều tức giận đền run rây.
“Đừng tức giận như vậy nha.
Chỉ có ba mươi vạn mà thôi, chỉ cần tôi mở miệng, Lâm Giang vẫn sẽ bằng lòng cho tôi.
Dẫu sao nhiều năm như vậy anh ấy vẫn luôn cưng chiều tôi.
Cùng cô mà nói, không thể so sánh được.” Một kẻ tiều tam, mặc dù bây giờ đã được thành chính thất, nhưng đề cô ta ở trước mặt mình diễu võ dương oai.
Thầm Kiều vẫn rất tức giận, giơ tay muốn đánh lên mặt cô ta.
“A!” Nhưng mà vẫn chưa đợi đến khi Thầm Kiều đụng vào người ).
cô ta, Thi Cầm Bảo liền kêu lên một tiếng rồi ngã về sau, một bên kêu lên: “Tôi tốt bụng muốn giúp cô, cô lại còn đánh người, sao lại có loại người như vậy? Chồng ơi!!” Lâm Giang vội vàng tiến lên đỡ cô ta, Thi Cầm Bảo nắm lấy cánh tay của Lâm Giang, thở hồn hển và nói: “Chồng ơi, cô ta đánh em, cái người này sao lại không biết điều như vậy.
Anh hãy nhanh chóng dạy dỗ cô ta thay em đi!” Lâm Giang có một chút lúng túng.
Dấu sao người sáng suốt đều có thể nhìn thấy được vừa nảy bàn tay của Thẩm Kiều còn chưa chạm () vào Thi Cầm Bảo.
Nếu lúc này anh ta tiến lên dạy dỗ, đó không phải là….
“Chồng ơi, bụng em đau quá, anh mau chóng dạy dỗ cô ta cho nh Lâm Giang có chút không biết làm sao, thấp giọng nói: “Bảo bối ngoan, vừa nãy cô ấy không đánh em.
Chúng ta vẫn nên đi trước thôi, đừng gây chuyện.” Nghe thấy những lời đó, viền mắt của Thi Cầm Bảo đỏ lên: “Lâm Giang, có phải anh thấy cô ta liền muốn nối lại tình xưa.
Anh có yêu em không? Cô ta bắt nạt em và bảo bảo.” Á} Hết cách, Lâm Giang đành phải mím môi, sau đó bước về phía Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều đứng nguyên tại chỗ, không chớp mắt nhìn anh ta di đến trước mặt mình, ánh mắt ngấm ngầm chịu đựng: “Kiều Kiều, tôi xin lỗi.” Thẩm Kiều cười cay đắng: “Vậy anh có định thay cô ta dạy dỗ tôi không?” “Tôi thực sự xin lỗi, nhưng tôi … phải thay Bảo nhỉ trút giận!” Nói đến đây, Lâm Giang từ từ đưa tay lên.
Thẩm Kiều cắn môi dưới, nước mắt đã đây trong hốc mắt: “Tôi rốt cuộc có chỗ nào không tốt? Suốt () khoảng thời gian hai năm, anh lại đối Xử với tôi như thế này? ” Nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, đôi mắt của Lâm Giang chợt hiện lên cảm xúc không đành lòng.
Nhưng người phụ nữ nhõng nhẽo phía sau đang thúc giục, Lâm Giang giơ tay đánh vào mặt cô.
Những giọt nước mắt trong đôi mắt của Thẩm Kiều đọng lại, không thể tin nhìn cái bạt tai kia hướng về phía mình, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Giọt nước mắt óng ánh rơi ra từ trong khóe mắt.
Vốn nghĩ rằng khi Lâm Giang tát một cái này xuống, khuôn mặt của () Thẩm Kiều sẽ sưng lên, nhưng sau khi Thẩm Kiều nhắm mắt lại, cơn đau đó lại không đến.
“Muốn đánh người phụ nữ của Dạ Mạc Thâm tôi, anh đã hỏi qua tôi chưa?” Thẩm Kiều bỗng chốc mở mắt ra! Không biết từ khi nào, Dạ Mạc Thâm đã đi đến bên cạnh cô và giơ tay chặn cổ tay của Lâm Giang.
Bình thường thấy anh ta luôn ngồi, vì vậy Thẩm Kiều không biết chiều cao của anh ta, nhưng vào lúc này khi anh ta đã giơ tay ngăn cản Lâm Giang thì Thầm Kiều