Dạ Mạc Thâm khẽ nhướn mày, Tiêu Túc lập tức cúi xuống, Thẩm Kiều thấy đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm di chuyển.
Một tia bất ngờ lóe lên trong đôi mắt của Tiêu Túc, nhìn vào nơi cô đang đứng đó.
Trước ánh mắt của Tiêu Túc, Thẩm Kiều đột nhiên có chút lo lắng.
Cô thực sự không có tâm trạng, trở thành trợ lý của anh mới chỉ vài ngày.
Kết quả là cô đã gây ra họa rồi.
Rất nhanh sau đó Tiêu Túc rời đi, Ấ}: để lại Dạ Mạc Thâm và Thẩm Kiều trong cửa hàng.
Thẩm Kiều biết rằng là cô đã gây ra rắc rối, nhưng cô không nghĩ rằng Dạ Mạc Thâm sẽ giúp mình giải quyết nó.
Vì vậy bước về phía trước nói với nhân viên bán hàng: “Xin lỗi, tôi đã vô tình làm hỏng chiếc váy này, chiếc váy này giá bao nhiêu, phiền cô ghi hóa đơn cho tôi, tôi sẽ hoàn lại tiền theo từng kỳ.” “Trả góp sao?” Nhân viên bán hàng chớp đôi mắt, muốn phản đối lại.
Nhưng do ánh hào quang trên người Dạ Mạc Thâm, lại không dám làm gì, nhưng rõ ràng là có chút () không cam tâm.
“Đúng vậy, trả góp, mặc dù tôi không đủ khả năng ngay bây giờ.
Nhưng nhất định có một ngày tôi hoàn lại đủ, có thể vui lòng giúp tôi nói chuyện lại với ông chủ của cô được không?” “Không cần nói nhiều nữa?” Thi Cầm Bảo tiếp tục xen vào, chế giễu nói: “Đây chỉ là một chiếc váy ba mươi vạn tệ, cô định trả góp sao.
Vậy tôi tính theo lương của cô trong một tháng, ngay cả khi cô có không ăn không uống, còn lại ba ngàn tệ, đúng không? Nếu như vậy cả năm mới có ba mươi sáu ngàn tệ, cộng với tiền (} lãi, vậy cô chả phải mất mười năm mới trả đủ sao.
Thẩm Kiều, cô chỉ là tìm cách đối phó nhất thời cho mình, người ta chỉ là nhân viên bán thời gian, cô muốn làm khó người ta hay sao? ” Người bán hàng nghe nói vậy, lo lắng gấp gáp nói: “Tôi đã gọi cảnh sát đến rồi, nếu cô muốn nói gì hãy nói cùng với bọn họ đấy!” Thẩm Kiều cắn môi dưới, sắc mặt tái nhợt.
“Thẩm Kiều, tên què sau lưng cô không phải là tổng giám đốc sao? Cô cầu xin anh ta, xin anh ta giúp cô đi? Lúc nãy không phải giả vờ đàng {) hoàng sao? Tại sao bây giờ lại không muốn hoàn tiền nữa rồi? Thực sự khiến người khác nực cười!” “Có chuyện gì vậy? Chẳng phải người đàn ông này nói rằng anh ta là Dạ Mạc Thâm sao? Cậu hai nhà họ Dạ lại không mua nổi một cái váy hay sao chứ?” “Giả mạo sao.” “Nhưng sao ánh hào quang trên người anh ta lại mạnh mẽ vậy, nhìn thế nào cũng trông không giống một kẻ giả mạo.” “Đơn giản, lên mạng tìm xem!” “Đúng rồi, những thông tin nhà ) họ Dạ có thể tìm được mà, nhanh nhanh thử tra xem.” Khi đám người hóng hớt đang lên mạng tra thông tin về Dạ Mạc Thâm, Tiêu Túc rốt cục đã trở lại, hơn nữa phía sau anh còn có hai ba người khác.
Nhân viên bán hàng nhìn thấy một trong số họ, ngay lập tức chào anh ta: “Ông chủ, cuối cùng anh cũng ở đây, một khách hàng nữ vừa làm hỏng một chiếc váy, tôi…” Ông chủ cửa hàng phớt lờ cô ta, đi về phía Dạ Mạc Thâm, khom lưng cúi đầu trước mặt anh: “Cậu Dạ, tại sao anh đến cửa hàng tôi mà không Cõ vợ đánh tráo) báo trước một tiếng? Để tôi gọi người đến tiếp đón anh chứ.” Đám đông kinh hãi … Ánh mắt của Thi Cầm Bảo có chút ngạc nhiên, chuyện gì đang xảy ra vậy? “Cửa hàng của anh sao?” Dạ Mạc Thâm ngước mắt sâu nhìn anh ta một cách lạnh lùng.
Chủ cửa hàng bị ánh mắt anh làm cho khiếp sợ không khỏi run rầy, Tiêu Túc bước tới đưa một bản hợp đồng cho Dạ Mạc Thâm: “Cậu Dạ, việc anh giao phó đã giải quyết xong rồi ạ.” } Dạ Mạc Thâm hất cằm, Tiêu Túc gật đầu, bước đến trước mặt Thầm Kiều và đưa hợp đồng đó cho cô.
“Dạ thiếu đã mua toàn bộ cửa hàng mua sắm này dưới tên cô Thẩm.
Từ giờ trở đi, nơi đây sẽ là tài sản của cô Thẩm và sẽ thuộc về sở hữu của cô Thẩm.” Đôi môi cô hé mở, biểu cảm dưới đáy mắt có chút không rõ ràng.
Mọi người đều ngạc nhiên! “Ra tay đã có thể mua toàn bộ cửa hàng này rồi sao? Đây là khu vực thịnh vượng nhất ở Bắc Thành mài!” } “Lúc nãy ai nói anh ta là kẻ giả mạo vậy? Lại còn nói nhà người ta đền không nồi nữa chứ?”
“Người phụ nữ với cái bụng to kia, có vẻ là một người nông cạn, tưởng mình có chút tiền mà ra oai với người khác!” “Hơn nữa nghe giọng điệu của cô ta, hình như không được dạy dỗ đàng hoàng? Làm sao bây giờ có những người như thế này nhỉ? Chà đạp người khác mua