trợ lý của anh ây.
Nếu như nói vừa nãy Thẩm Kiều còn ôm một chút ảo tưởng nho nhỏ thì lúc này đã bị lời nói lạnh lùng vô tình của anh đả kích đến không còn một chút nào.
Sắc mặt cô tái nhợt, ngón tay im lặng siết chặt.
“Tôi… tôi không có nghĩ như vậy.”
“Phải không? Vậy bộ dạng rạng rỡ này của cô là bày cho ai xem? Thẩm Kiều, tôi cảnh cáo cô.
Cô chẳng qua cũng chỉ là trợ lý của tôi (} mà thôi.”
Thầm Kiều cắn chặt môi không nói chuyện.
“Giúp cô, chẳng qua là không muốn để cô làm mất mặt Dạ gia, hiểu chưa?”
Dạ Mạc Thâm trước đây còn có chút ấm áp lúc này đã biến thành người trong mắt không chứa nổi bất kì ai, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Khó trách… Anh lại thay đổi tính cách lớn đến vậy.
Còn nói cái gì mà mua cả trung tâm mua sắm tặng cô, chằng qua cũng chỉ là để ý đến danh dự của Dạ gia mà thôi.
Cô… vậy mà còn vui (} thầm.
Đến giờ Dạ Mạc Thâm đích thân phơi bày ra, ngoài sự khó chịu lúng túng, Thẩm Kiều không biết còn có cảm xúc gì khác không.
Tiêu Túc đi theo sau hai người tự nhiên cũng nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, anh đối với sự vô tình của Dạ Mạc Thâm không cho là đúng.
Vì anh trước nay chưa từng biết Dạ Mạc Thâm lại là người để ý đến danh tiếng Dạ gia.
Nếu không anh bình thường lúc làm việc sẽ không ích kỷ độc đoán như vậy.
Có điều, lời này đối với phụ nữ mà nói, xác thực có chút hơi quá (} đáng.
Rõ ràng tâm trạng của Thẩm Kiều đã sa sút không ít, bước chân cũng trở nên chậm hơn.
Tiêu Túc thấy vậy liền tiến lên, “Cô Thẩm, để tôi làm cho?”
Nghe vậy, Thẩm Kiều lúc này mới kịp phản ứng, lắc đầu, “Không cần đâu, tôi làm được rồi.” Cô nghĩ đến gì đó, liền lấy bản hợp đồng luôn ôm trong lòng trao lại cho Dạ Mạc Thâm.
Anh nhướn mày, cười lạnh, “Đang giận dỗi với tôi?”
Thẩm Kiều có chút không hiểu, “Cái gì?”
Cõ vợ đánh tráo) Đối diện với ánh mắt chế giếu của anh, Thẩm Kiều mới hiểu được câu nói này của anh có ý gì.
Cô mím môi, cố gắng áp chế trái tim không bình tĩnh của mình.
Đôi mắt hơi ngấn nước lại trở về dáng vẻ không cảm xúc lúc đầu, lãnh đạm mở miệng, “Tôi biết anh diễn kịch, vẫn phải cảm ơn anh.
Bây giờ diễn xong rồi, hợp đồng tất nhiên phải trả lại anh chứ.”
Cô không hề cho rằng Dạ Mạc Thâm sẽ thật sự mua lại cả trung tâm thương mại tặng cho cô.
Cho dù anh có thật sự mua về tặng cho cô, Thẩm Kiều cô cũng sẽ không vì vậy mà hi vọng.
(} Anh vốn dĩ đã coi cô là người ham vinh hoa phú quý.
Nếu lúc này cô còn nhận lại mấy thứ này, hình tượng hám tiền tài trong mắt anh giống như chiếc đỉnh đóng vào tấm sắt, mãi mãi không rút ra được rồi.
“Thứ Dạ Mạc Thâm tôi đã cho đi, không có đạo lý sẽ nhận lại.
“ Động tác trên tay Thẩm Kiều dừng lại, cắn răng bướng bỉnh nói, “Tôi sẽ không cần thứ không thuộc về mình.”
Dạ Mạc Thâm dường như bị nghẹn lời một chút, sau đó trong mắt sâu thẳm đó lại gợn lên chút châm chọc, nhạo báng, “ồ?”
{) “Tôi biết, trong mắt anh tôi là người phụ nữ không từ thủ đoạn.
Nếu tôi đã là người như vậy, anh không nên đưa mấy thứ này cho tôi mới đúng.
Nếu không thì chẳng phải tôi đạt được mục đích rồi đó sao?“ “Người phụ nữ này, ham muốn của cô lại chỉ nhỏ như vậy?”
Thẩm Kiều nghẹn ngào, cắn môi giận dữ nói: “Tất nhiên không có!”
Cô càng hùa theo anh như vậy, xem ra còn chân thực hơn chút.
So với việc rõ ràng là rất muốn nhưng trên mặt lại biểu hiện điệu bộ tôi không cần, tôi không có hứng thú.
Sau đó lại lén lút xuống tay ở sau () lưng người ta thì đáng yêu hơn rất nhiều.
“Cô Thẩm, cậu Dạ chúng tôi thật sự không có đạo lý đồ vật đã tặng đi còn thu nhận lại, tốt hơn hết là cô cứ nhận di.”
Tiêu Túc thấy hai người cứ giằng co không ngừng, đành phải tiến lên tốt bụng nói một câu.
Thầm Kiều vô cùng phẫn nộ, cô không muốn để người khác xem thường mình, nắm chặt tay muốn nói gì đó.
“Cô tưởng rằng là tặng miễn phí cho cô sao? Chiếc váy đó ba mươi vạn, cô cảm thấy không cần trả?”
Thẩm Kiều nghe thấy vậy khẽ 49 vợ gann trao? mở miệng, vậy là có ý gì? Khi Thẩm Kiều còn muốn hỏi tiếp, hai người họ đã đi đến trước xe rồi.
Hết cách, Thẩm Kiều đành phải đi theo lên xe trước.
Sau khi lên xe, môi cô động đậy muốn nói gì đó, Dạ Mạc Thâm thấy vậy bèn nhắm mắt lại.
“Cô Thẩm, khi chưa tới nơi thì đừng làm ồn đánh thức cậu Dạ dậy nhé.”
Tiêu Túc ngồi ở ghế