Vì sao? Người đàn ông này rõ ràng một giây trước đó còn lạnh nhạt với cô.
Vì sao lúc này lại trở nên dịu dàng như nước đến vậy? Là cô đang nằm mơ sao? Hay là? “Cô Thẩm, cầu xin cô tha cho tôi đi mà! Tôi thật sự không phải cố ý, bản thân cô cũng rất rõ mà!”
Nhân viên bán hàng thấy Dạ Mạc Thâm hỏi (} ý kiến Thẩm Kiều, mới sâu sắc hiểu được cô có thể cũng là bà chủ.
Cô ta ngay lập tức bò đến bên chân Thẩm Kiều, rồi ôm lấy bắp chân cô nước mắt nhạt nhòa cầu xin.
Thẩm Kiều bất ngờ hồi phục tinh thần, cúi đầu nhìn cô ta.
Cô nhân viên khuôn mặt đã đẫm lệ, nghẹn ngào nói: “Tôi làm việc ở đây mới hơn một tháng vẫn chưa có được bao nhiêu tiền.
Nhà tôi còn một đứa con phải đi học, cô Thẩm, xin cô giơ cao đánh khẽ mà bỏ qua cho tôi.”
Nghe hoàn cảnh của cô ấy giống hệt với mình trước đây.
Mỗi (} tháng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng vẫn phải trợ cấp cho gia đình.
Căn bản không thể tiết kiệm nổi tiền.
Thẩm Kiều mím môi, cúi người xuống đỡ cô nhân viên đứng lên, ”
Cô đứng lên trước di.”
Nhân viên bán hàng lau nước mắt, không tình nguyện đứng dậy.
“Cô cứ đứng dậy đi! Chuyện này tôi cũng có lỗi, không thề trách toàn bộ lên người cô được.”
“Thật sao, cô Thẩm? Vậy tôi…”
Thẩm Kiều đỡ cô ấy lên, nhỏ giọng: “Tôi biết làm việc cũng không {) dễ dàng gì, cô cũng không phải cố ý…”
Nói đến đây, Thẩm Kiều vô thức nhìn Dạ Mạc Thâm.
Mặc dù Tiêu Túc nói trung tâm mua sắm này thuộc về cô, nhưng dù sao vấn là thứ của Dạ Mạc Thâm anh.
Vì vậy Thẩm Kiều vẫn muốn hỏi ý của anh một chút.
Anh mắt của Dạ Mạc Thâm lạnh băng, cũng nhạt giống hệt như bộ đồ tây trang đang mặc trên người anh.
“Cô tự mình quyết định đi.” Thẩm Kiều ngây người một chút, sau đó nhỏ giọng nói với cô ấy, “Lần này cứ cho qua vậy đi.”
Nói xong, Thẩm Kiều lại nhìn qua () Dạ Mạc Thâm.
Anh hơi nheo mắt lại, biều tình trên gương mặt lại không có gì thay đổi, chắc cũng đồng ý với quyết định của cô nhỉ? “Cô Thẩm, cô thật sự là người tốt bụng, tôi thay mặt cả gia đình tôi cảm ơn cô.”
Cô nhân viên kích động đến rơi lệ, chỉ thiếu điều không chạy đến ôm Thẩm Kiều gọi ân nhân.
Lần đầu tiên được người ta khen ngợi như vậy, Thầm Kiều có chút xấu hổ, chỉ có thể ngượng ngùng cười, “Không cần cảm ơn tôi, cô đi làm việc đi.” “Được, vậy tôi đi sửa sang lại (} quần áo một chút.”
Nói xong, cô nhân viên liền nhanh chóng rời đi.
Người vừa rời khỏi, một giọng nói lạnh lùng liền vang lên.
“Người đàn ông như vậy cũng xứng đáng để cô liều mạng bảo vệ đứa trẻ này đến thế ư?“ Mới đầu Thẩm Kiều có chút hơi lơ mơ, đầu óc chậm chạp phải mất một lúc lâu mới có thể tỉnh táo trở lại.
Dạ Mạc Thâm đã coi đứa nhỏ trong bụng cô thành của Lâm Giang rồi.
Đúng vậy, dù sao ngoài Thẩm Kiều ra, những người khác khi biết cô mang thai đều đồng loạt cho rằng (} đó là đứa con của Lâm Giang, chồng trước của cô.
Dù sao hai người kết hôn hai năm, mang thai đứa con của anh ta cũng là chuyện rất bình thường.
Không ai có thể nghĩ rằng Thẩm Kiều đang mang thai đứa con của một người lạ.
Nghĩ đến điều này, miệng Thẩm Kiều hơi động, nhưng một câu cũng không nói ra được.
Bỏ đi.
Cô có thể giải thích cái gì? Nói đứa trẻ này không phải của Giang Lâm? Vậy thì của ai đây? Chỉ gây thêm phiền phức cho bản thân mà thôi.
Điều này làm cô mệt mỏi, Thầm ) Kiều cụp mắt xuống.
“Ngốc không ai bằng.”
Giọng điệu Dạ Mạc Thâm hơi cao lên, trên môi nở nụ cười châm chọc.
Sau đó, không đợi Thẩm Kiều phản ứng lại, Dạ Mạc Thâm đã quay xe lăn rồi đi ra ngoài.
Lúc Thầm Kiều giật mình bình thường lại, Tiêu Túc đã tiến về phía trước đầy xe lăn cho Dạ Mạc Thâm rồi.
Thẩm Kiều muốn duổi theo, nhưng lại phát hiện trên người vẫn mặc chiếc váy đó, đành phải vội vàng vào phòng thay đồ rồi cởi xuống.
Lúc ra ngoài, nhân viên cửa hàng cầm theo một chiếc váy bắt (} mắt khác mang qua, “Cô Thầm, cô sắp tham gia dạ tiệc phải không? Vừa nãy tôi có nhìn một chút, thấy chiếc váy này rất hợp với cô.”
“Nhưng mà tôi..“Thẩm Kiểu nhìn cửa ra vào trống không.
Trong lòng có chút lạc lõng, Dạ Mạc Thâm lần này bỏ cô lại mà rời đi rồi sao? “Cô Thẩm yên tâm di, cậu Dạ tốt với cô như thế, nhất định đang ở ngoài đợi cô.
Cô mau đi thay váy đi.”
Dưới sự thuyết phục của nhân viên, Thẩm Kiều đành phải vào thay váy ra.
Đợi cô thử xong ra ngoài, nhưng cũng không nhìn thấy hình bóng của Dạ Mạc Thâm đâu.
Cô có ).
chút thất vọng, cúi