Dạ Mạc Thâm thấy được cảnh xuân trước ngực cô ánh mắt có vài phần lạnh đi.
Cô gái này đang cố tình sao? Nhưng nhìn lại dáng vẻ vô tội của cô, trên tay còn cầm lọ nước hoa đưa cho anh nhìn rõ, cái dáng vẻ như vậy nào có ý muốn khiêu khích anh chứ.
Không phải cố ý? ) Dạ Mạc Thâm cũng nhanh chóng phản ứng, loại phụ nữ nào cũng muốn dùng thủ đoạn này để quyến rũ anh.
Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm lại càng thêm âm trầm, “Muốn dụ dỗ tôi à?” Thâm Kiều ngước mắt nhìn anh cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Hả?” Dạ Mạc Thâm dời ánh mắt ngừng trước ngực cô.
Thâm Kiều nhìn theo ánh mắt của anh mới phát hiện ánh mắt của anh đang nhìn ngực cô.
Cô bất chợt nhìn lại tư thế của mình mới hoảng {} hồn, thấy được cổ áo cô trượt xuống trước ngực lộ ra làn da trắng tuyết.
Cô lập tức dùng tay che ngực lại sau đó nghiêng người về sau, hai đôi má nổi lên hai rặng mây đỏ ửng, đôi môi anh đào có chút run run.
Cô không biết nên giải thích tình huống này thế nào, lời chưa thốt ra khỏi miệng đã nghẹn ngào trở lại.
Ánh mắt sắc của Dạ Mạc Thâm càng khiến cô lạnh sống lưng nên một lời cũng không dám nói.
Khi cô biết được bản thân đã để lộ thứ gì trước mặt người đàn ông này, liền rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Cô thật sự không phải cố ý đâu (} huhu.
Cô chỉ muốn lấy lọ nước hoa cho anh xem mà thôi, dù sao thì cũng do anh chính miệng hỏi trước mà, ai ngờ đâu lại xảy ra cớ sự này.
Ai mà biết được cổ của chiếc váy này lại hở tới vậy.
Cô chỉ nghiêng về phía trước một chút lại làm mọi chuyện thành ra như thế này.
Chỉ điều này thôi mà ấn tượng của Dạ Mạc Thâm đối với cô ngày càng kém di sao.
Hai má ửng hồng lại chuyển sang trắng bệch.
Thầm Kiều nhìn ngoài cửa sổ, lọ nước hoa trong tay càng thêm xiết chặt.
Cô không phải cố ý mà, không } phải cố ý đâu.
Cô không có dụ dỗ anh, không có mà.
Bầu không khí bên trong xe càng trở nên cổ quái.
Nhìn qua kính chiếu hậu, Dạ Mạc Thâm thấy gương mặt của cô từ đỏ ửng rồi biến thành trắng bệch, ánh mắt còn mang theo tia oan ức.
Oan ức? Oan ức cái gì chứ? Là oan ức vì anh đổ oan cho cô à? Nhưng đúng theo sự thật vừa nãy, cô cố tình để lộ bầu ngực trắng trẻo trước mặt đàn ông.
Đây không phải chủ động dụ dỗ thì là cái gì chứ.
Xe nhanh chóng đến bữa tiệc, mới () vừa xuống xe Thẩm Kiều đã nhanh chóng chạy theo anh.
Nhưng Dạ Mạc Thâm lạnh giọng cự tuyệt, “Tôi còn có chuyện gấp nên cô di tìm Lục tổng trước đi.” Trước khi đi Dạ Mạc Thâm còn ngoái đầu nhìn cô chằm chằm, “Nhớ kỹ, không được khom lưng cúi đầu, nếu không…” Câu tiếp theo không cần nói cũng đoán được đó là lời uy hiếp trắng trợn.
Trải qua sự việc kia, nên Thâm Kiều biết rõ điều anh muốn ám chỉ chính là cái gì.
Cô cũng mang chút lúng túng mà gật đầu, “Tôi biết rồi, anh an tâm đi! Tôi sẽ không đề Cô vợ đánh trảo)’ anh phải bận tâm nữa đâu” Dứt lời, Dạ Mạc Thâm có chút cười nhạt, đáy mắt hiện lên tia đùa cợt, chứng tỏ rằng anh không tin những lời cô nói.
Thẩm Kiều cắn chặt môi nắm chặt tay, giận dữ nói, “Tôi lấy danh dự của mình ra đảm bảo.”
Dạ Mạc Thâm vẫn mang dáng vẻ không tin cô.
Sau đó, anh và Tiêu Túc rời khỏi để Thẩm Kiều một mình bước vào buổi tiệc rượu.
Người tham gia bữa tiệc này đều là đại nhân vật có máu mặt.
Thẩm Kiều lướt qua vài cô gái, ngửi thấy mùi nước hoa đặc biệt trên () người họ, lại thấy được sợi dây chuyền kim cương đeo trên cổ họ.
Cô còn nhìn ra bộ lễ phục họ đang diện trên người là bộ thiết kế độc nhất vô nhị.
Cô đứng trong đám người, có thể nói đã bị vùi lấp ngay lập tức.
Thẩm Kiều cô chưa từng tham gia buổi tiệc rượu nào, nên cũng không biết tìm Lục tổng ở chỗ đâu.
Cô đành phải tìm từng chỗ một, sau đó ngồi xuống lấy điện thoại ra để tìm thông tin về vị Lục tổng này.
Hiện tại cô tìm không ra người, cũng không nên ngồi ngây ngốc như vậy được.
Nếu có thể làm quen Lục } tổng trước, sau này sẽ dễ dàng tiếp xúc hơn nhiều.
Thẩm Kiều chỉ chăm chú nhìn điện thoại cũng không quan tâm đến tình huống xảy ra xung quanh.
Sau khi tiếng nhạc du dương vang lên, Thầm Kiều mới hồi phục tỉnh thần, thoáng nhìn điện thoại thì phát hiện bữa tiệc đã diễn ra một nửa.
Thẩm Kiều cầm ly cocktail sau đó ngửa đầu uống vài ngụm rượu.
Tiếp đó, cô tiếp tục công cuộc tìm kiếm của mình, nhưng trời xanh đúng là thích làm khó người, kiếm hơn nửa ngày trời cũng không thấy người đâu.
() Sau đó cô mới nghĩ đến Dạ Mạc Thâm, nhưng kỳ lạ là anh cũng một đi không trở về, không thấy bóng dáng đâu.
Đang trầm tư suy nghĩ thì đột nhiên Thẩm Kiều