PHẨM CỦA CÔ ĐÁNG GIÁ BAO NHIÊU TIỀN? “Ồ, thật xúc động, có điều chắc chắn Dạ thiếu cũng không thể hiều được.”
Khi lời nói kết thúc, đôi mắt của Lục Tầm Thường rơi vào chân của Dạ Mạc Thâm.
Tiêu Túc lông mày nhướn lên, vừa lúc muốn nổi giận.
Khuôn mặt của Dạ Mạc Thâm vẫn như thường, trả lời với giọng lạnh lùng: “Thực sự không thề hiểu được.
Nhưng nếu đã muốn chơi, tôi br> cũng sẽ chỉ chơi với những người phụ nữ sạch sẽ.
Đồ cũ, tôi nuốt không nồi.”
Thẩm Kiều nấp sau những tán Day: Ún Mẹ nó, anh ta là biết cô đang ở đây à? Vì vậy mới cố ý nói những điều tổn thương cô sao? Lục Tầm Thường cũng không bị kích động bởi những lời của Dạ Mạc Thâm, ngược lại anh ta nhếch môi cười: “Thật ra, tôi rất muốn biết, Dạ thiếu có khả năng ăn không đấy? Chứ chưa nói đến đồ cũ hay không?”
Tiêu Túc nghiến răng: “Anh ) muốn bị đâm cúc à?”
Lục Tầm Thường: “22?”
“Hỏi loại câu hỏi này, tôi tưởng anh muốn bị đâm cúc.
Nếu không thì tại sao anh lại hỏi Dạ thiếu chúng tôi câu đó?”
Gì chứ? Lục Tầm Thường nét mặt sững sờ, anh ta chỉ là muốn chế giễu Dạ Mạc Thâm tàn tật, hơn nữa cũng không có khả năng đó.
Khi nào anh ta nói muốn bộc lộ là anh ta muốn bị làm cái đó chứ? Tên trợ lý này thực đáng ghét! Thẩm Kiều càng không nói nên lời, không nghĩ đến những suy nghĩ (} của Tiêu Túc lại đến mức như vậy! “Những lời nói của trợ lý Dạ thiếu, thực sự kích thích tư duy ~”
Lục Tầm Thường lấy lại tinh thần sau giây lát bàng hoàng, bắt đầu phản công trở lại.
Cao thủ xuất chiêu, thực muốn lấy mạng mà.
Bây giờ lại đến lượt Tiêu Túc bị sặc.
Lục Tầm Thường di chuyển ánh mắt sang khuôn mặt của Dạ Mạc Thâm, “Nếu tôi sớm biết rằng Dạ thiếu sẽ đến bữa tiệc, tôi nên đến hỏi thăm anh trước rồi.”
Đôi mắt của Dạ Mạc Thâm thờ ơ lạnh lùng: “Không cần thiết phải qua chào hỏi đâu.”
ÁCö vợ đánh tráo} Thẩm Kiều từ xa nghe thấy, trời cũng tối.
Hôm nay cô lại mặc váy, khi nãy chỉ đứng đây một lúc đã thu hút rất nhiều muỗi đến.
Bây giờ, bắp chân của cô cảm thấy thật ngứa bởi vì bị muỗi đốt, chẳng mấy chốc cô đã không chịu nổi nữa, muốn giơ tay ra đập chúng.
Nhưng nếu muốn đập thì cô phải cúi xuống, nếu cúi người xuống sẽ gây ra tiếng động.
Sau khi xem xét kỹ lưỡng một hồi, Thẩm Kiều không dám cúi xuống động thân, chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng.
Nhưng sau đó cô ngứa đến mức không thể chịu nổi.
Vì vậy, cô chỉ có {} thể cúi xuống gãi, nhưng lại động vào lá cây, liền phát ra âm thanh.
Nụ cười trên môi Lục Tâm Thường vụt tắt, anh bước hai bước về phía cô: “Ai ở đó vậy?”
Thẩm Kiều sợ đến mức không dám di chuyền.
Đôi mắt của Dạ Mạc Thâm vẫn lạnh lùng như cũ: “Chỉ là tiếng gió thổi mà thôi, Lục tổng có cần giật mình đến vậy không?”
Nghe thấy vậy, bước chân của Lục Tầm Thường bỗng dừng lại: ‘Chỉ là cơn gió thổi hay Dạ thiếu muốn bảo vệ ai?”
(Cô vợ đánh trảo} Dạ Mạc Thâm không nói gì, nhưng đôi mắt anh tăm tối, trên người bắn ra tia lạnh lùng.
“Có thể được Dạ thiếu bảo vệ, Lục Tầm Thường tôi thật sự có hứng thú.”
Hai người đối đầu nhau, cuối cùng là áp khí trên người anh khiến cho Lục Tầm Thường có chút cười khẩy.
Một lúc sau, Lục Tầm Thường nhếch môi mở miệng: “Tôi sớm được nghe nói Dạ thiếu không hề đơn giản.
Hôm nay được gặp quả không giống người phàm.
Tôi vẫn nên là đi hẹn hò với người đẹp bé nhỏ, thứ lỗi không thể tiếp anh được nữa.
”
Cô vợ đảnh trảo) “Tùy ý.”
Sau khi Lục Tâm Thường rời di, Thẩm Kiều vốn dĩ đã đợi ở tư thế chuẩn bị bỏ chạy.
Khi Lục Tầm Thường di rồi, chỉ cần chờ cho Dạ Mạc Thâm rời đi thôi.
Nhưng Thẩm Kiều đợi một lúc, Dạ Mạc Thâm căn bản là không có xu hướng muốn di.
Một lúc sau, khi Thẩm Kiều không thể cầm cự được, cuối cùng cũng nghe thấy giọng của Dạ Mạc Thâm.
“Vẫn còn muốn đứng đó giả vờ làm chim sao?”
Nghe thấy vậy, Thẩm Kiều bỗng giật mình, ngã xuống đất với một {} tiếng kêu thảm thiết.
“Ai đó?”
Đôi mắt của Tiêu Túc mở to, anh vội vàng chạy đến thì nhìn thấy Thầm Kiều, “Sao cô lại ở dây?”
Động tác của Thẩm Kiều dường như bị tê liệt, cô ấy ngồi dựa vào thân cây.
Trong tay vẫn còn nắm vào chiếc lá, nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân bị muỗi cắn, ánh mắt bất lực nhìn Tiêu Túc.
Tiêu Túc chợt hiểu ra: “Vậy hóa ra người mà Lục Tầm Thường đã nói trước đó là cô sao?”
Dạ Mạc Thâm đầy chiếc xe lăn qua, nhìn chằm chằm vào cô đang {} ngồi trên mặt đất, “Đứng dậy.”
Thẩm Kiều khó chịu muốn chết, mặc dù không tình