Thẩm Kiểu cũng không ở lại bệnh viện quá lâu.
Sau khi bác sĩ đến làm kiểm tra, sau đó xác định Thẩm Kiều không có gì đáng lo ngại, cô bèn đề nghị muốn xuất viện.
Bác sĩ nhíu mày:.“Tôi đề nghị nên ở lại bệnh viện quan sát thêm hai ngày, dù sao tố chất thân thể của cô cũng rất kém.”
“Bác sĩ, tôi thật sự không sao, hôm nay có thể xuất viện hay không?”
Cuối cùng thấy Thẩm Kiều rất kiên trì, bác sĩ cũng thấy cô cũng không có thói xấu gì lớn, dặn dò cô về sau không được tùy tiện uống rượu nữa mới đồng ý cho cô xuất viện.
Lúc đi, là tự Thẩm Kiều đi làm thủ tục xuất viện.
Trước tiên cô tìm Hàn Tuyết U mượn ít tiền, nói là sau này sẽ trả lại cho cô ta.
Hàn Tuyết U biết tình huống của cô sau này nên thoải mái bỏ tiền ra, mà không để cho cô trả lại.
Mặc dù Hàn Tuyết U nói như vậy, nhưng Thẩm Kiều sẽ không lấy không tiền của cô ta, số lượng bao nhiêu cô sẽ nhớ, rồi đợi đến khi lấy lương sẽ lập tức trả lại cho cô ta.
Sau khi xuất viện, Thẩm Kiều về nhà thu thập lại một lượt, sau khi trả tiền viện phí còn dư lại một ít, cô bèn mua cho mình hai bộ quần áo mới.
Sau khi thay đồ mới đi làm, đến vị trí của mình, Thẩm Kiểu nhìn qua thời gian.
Mặc dù đến muộn, nhưng cô ngồi xuống vị trí của mình, sau đó bắt đầu làm việc.
Tài liệu trước đó cô còn chưa làm xong.
Thẩm Kiều ngồi xuống sửa sang khoảng nửa giờ, Tiêu Túc với khuôn mặt vô cảm từ trong thang máy chạy ra, đi qua chỗ Thẩm Kiểu làm việc nhìn không chớp mắt, còn tranh thủ thời gian lùi lại, sau đó úp sấp vào cánh cửa nhìn Thẩm Kiều.
“Trợ lý Thẩm?”
Cậu ta không nhìn lầm chứ? Người đáng lẽ bây giờ phải ở trong bệnh viện, sao lại đột nhiên xuất hiện ở công ty thế này? Tiêu Túc đưa tay dụi dụi mắt. Được copy tại == T RÙMTRUYỆN. co m ==
Thẩm Kiều không ngầng đầu, vẫn chăm chú nhìn vào tài liệu trong tay, ừm một tiếng.
Tiêu Túc: “Trợ lý Thẩm, sao cô lại ở đây?”
mặt vô cảm từ trong thang máy chạy ra, đi qua chỗ Thẩm Kiểu làm việc nhìn không chớp mắt, còn tranh thủ thời gian lùi lại, sau đó úp sấp vào cánh cửa nhìn Thẩm Kiều.
“Trợ lý Thẩm?”
Cậu ta không nhìn lầm chứ? Người đáng lẽ bây giờ phải ở trong bệnh viện, sao lại đột nhiên xuất hiện ở công ty thế này? Tiêu Túc đưa tay dụi dụi mắt.
Thẩm Kiều không ngầng đầu, vẫn chăm chú nhìn vào tài liệu trong tay, ừm một tiếng.
Tiêu Túc: “Trợ lý Thẩm, sao cô lại ở đây?”
Sau khi đi vào văn phòng, Tiêu Túc báo cáo công việc của mình xong, lại đưa tài liệu Thầm Kiều giao cho cậu lên.
“Cậu Dạ, đây là tài liệu trợ lý Thẩm nhờ tôi đưa cho cậu.”
Nghe thế, Dạ Mạc Thâm ngầng đầu: “Cậu nói cái gì?”
“Rất kỳ lạ, đáng ra lúc này trợ lý Thẩm đang nằm viện mới đúng.
Thế nhưng vừa rồi lúc tôi đi đến văn phòng của cậu lại nhìn thấy trợ lý Thẩm di làm lại.
Cậu Dạ, nếu không có việc gì thì tôi đi trước.”
Chờ Tiêu Túc đi khỏi, Dạ Mạc Thâm nắm chặt chiếc bút máy trong tay, nhăn mày.
Người phụ nữ đáng ghét này, không phải còn đang nằm viện sao? Thế nào lại ra ngoài rồi? Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm bỏ bút máy trong tay xuống, di chuyển xe lăn đi ra bên ngoài.
Thẩm Kiều gõ xong hàng chữ cuối cùng, sau đó sắp xếp lại tư liệu bên ngoài, đóng dấu xong, vừa định đứng dậy thì nghe thấy một âm thanh lạnh như băng.
“Vì sao lại xuất viện?”
Nghe thế, cả người Thẩm Kiều dừng lại, nghiêng đầu nhìn về hướng phát ra âm âm thanh.
Dạ Mạc Thâm ngồi ở đằng kia, sắc mặt tỉnh táo nhìn cô.
Đối diện với ánh mắt thâm thúy của anh, Thẩm Kiều dừng một chút, sau đó giải thích: “Thân thể không còn gì đáng lo ngại, cho nên xuất viện trước thời hạn, cậu Dạ.”
“Không có gì đáng lo ngại?”
Dạ Mạc Thâm nheo mắt, hơi thở trên người trở nên khó nắm bắt: “Không phải bác sĩ bảo cô nằm viện quan sát thêm hai ngày sao? Tai của cô sinh ra chỉ để làm cảnh à?”
Thẩm Kiều cắn môi dưới, nắm chặt bàn tay trắng trẻo: “Cậu Dạ, đừng nói khó nghe như thế đi? Tôi xuất viện cũng đã nói qua với bác sĩ, bác sĩ đồng ý, tức là cơ thể tôi không có vấn đề gì.”
Môi mỏng Dạ Mạc Thâm khẽ nhếch, cười lạnh nửa ngày.
“Cũng đúng, loại phụ nữ