Hàn Tuyết U muốn giơ tay mở cửa.
Thẩm Kiều quá sợ hãi, bước nhanh đến kéo tay Hàn Tuyết U.
Hàn Tuyết U có chút ai oán mà cong môi: “Ôi chao, cậu để cho mình nhìn chút đi mà.”
Thẩm Kiều không cho cô ta bất kỳ cơ hội nào khác, lập tức lôi cô ta trở lại vị trí của mình: “Tuyết U, cậu đừng lộn xôn, bằng không anh ta sẽ ) tức giận.”
“Được rồi, nhìn thấy cậu khó xử như vậy.
Vậy thì chờ sau khi anh ta tan làm là được rồi.
Mà Thẩm Kiều này, cậu Dạ thường xuyên tức giận với cậu sao?”
Thẩm Kiều nghĩ nghĩ, hơi nghiêng đầu: “Tức giận ngược lại không có, chỉ là việc mình được gả vào nhà họ Dạ là một chuyện rắc rối với anh ta, mà trên đùi anh ta còn bị thương, coi như tính tình không tốt thì mình vẫn có thể giải thích được.”
“Thật sao?“ Hàn Tuyết U nghĩ ngợi: “Thật ra mình cảm thấy anh ta giữ cậu lại ở nhà họ Dạ, nói lên người (} này không tệ lắm, mà lại… Mình nhìn dáng vẻ của anh ta, cũng không giống dáng vẻ của người không có năng lực, cậu Dạ này… Không giống như trong truyền thuyết lắm.”
Mãi mới chờ đến lúc tan làm, sau khi Dạ Mạc Thâm rời đi, Thẩm Kiều mới dẫn Hàn Tuyết U đến phòng làm việc.
“Xem nhanh một chút, không thể ở đây quá lâu, cũng không được tùy tiện chạm vào đồ vật gì, bằng không sẽ bị phát hiện.”
Ngược lại Hàn Tuyết U rất quy củ, nhìn ngó văn phòng vào cái rồi rời đi với Thầm Kiều.
Trên đường đưa (} cô trở về, trong đầu cô ta đột nhiên hiện ra ý tưởng: “Thẩm Kiều, Thẩm Kiều, đêm nay mình sang nhà cậu làm khách nhé?”
Nghe thế, Thầm Kiều bị dọa đến run rầy một cái, có chút quái lạ nhìn về phía Hàn Tuyết U: “Tuyết U?”
Hàn Tuyết U có chút không được tự nhiên cười cười: “Ý của mình là, mình sang nhà cậu làm khách nhé, cậu đến nhà họ Dạ lâu như vậy mà chưa có người nào đến thăm cậu phải không? Mình cảm thấy hẳn là mình nên đi một chuyến, {).
để người nhà họ Dạ thấy cậu vẫn có người làm chỗ dựa, vậy thì bọn họ mới không dám bắt nạt cậu.”
Cô ta nói rất có lý, khiến người khác tin phục, Thẩm Kiểu cũng không nghĩ nhiều, chỉ là buông thõng tầm mắt không nói chuyện.
Hàn Tuyết U thấy cô không nói gì, giống như không vui, trong lòng có mấy phần bối rối, bàn tay đáng lái, xe cũng run rầy mấy lần, sau đó nói: “Nếu như không tiện, vậy thì mình không đi cũng được?”
“Không có gì không tiện, chỉ là mình đang nghĩ… Mình kết hôn lâu như vậy, quả thật chưa có ai đến nhà () họ Dạ thăm mình.”
Động tác lái xe của Hàn Tuyết U dừng lại, nhớ đến cha mẹ cô, bèn an ủi: “Không phải còn có mình sao? Thẩm Kiểu, cậu hoàn toàn có thể xem mình giống như người nhà của „ cậu.
Thẩm Kiều mỉm cười, đột nhiên tiến lên ôm lấy Hàn Tuyết U: “Tuyết U, cám ơn cậu.”
Cuối cùng Hàn Tuyết U cũng trở về nhà cùng Thầm Kiều.
Nhưng mà dù sao cô cũng không có địa vị ở nhà họ Dạ, cho nên Thẩm Kiều dự định hỏi qua ý kiến của ông cụ, trên đường đi gặp phải Dạ Lẫm Hàn.
} Sau khi nghe ý định của cô, Dạ Lẫm Hàn nhẹ giọng giải thích: “Ông nội còn vì chuyện trước đây mà tức giận, cho nên anh đề nghị em không nên đi tìm ông, có chuyện gì thì em nói với anh?”
Thầm Kiều nghĩ ngợi, nói cho Dạ Lẫm Hàn việc đêm nay mời Hàn Tuyết U đến làm khách, nói xong cúi thấp đầu, sợ hãi nói: “Em không biết có thể hay không… Nên mới muốn hỏi ý kiến của ông nội.”
“Không việc gì cả, Thẩm Kiều, bây giờ em cũng là người nhà họ Dạ, những việc này em có thể tự quyết (Cô vợ đánh trảo}.
định, muốn mời bạn bè thì cứ mời đi.”
Dạ Lẫm Hàn vẫn khiêm tốn lễ độ như cũ, Thẩm Kiều nghĩ có phải mình đã hiều lầm anh ta hay không.
Thẩm Kiều không phát hiện ra xưng hô của Dạ Lẫm Hàn đối với mình đã thay đổi, cũng quên tên mình ở đây là Thẩm Nguyệt.
“Cám ơn anh cả, vậy em đi trước mời bạn mình vào.”
“Được rồi, đi đi.”
Dạ Lẫm Hàn mỉm cười, đột nhiên giơ tay vuốt đầu cô: “Nghe nói hôm qua em phải nhập viện, cơ thể không sao chứ?”
Động tác xoa đầu quá mức cưng chiều, Thẩm Kiều vô thức lùi về sau {) một bước, lắc đầu: “Cảm ơn anh cả quan tâm,