“Đắt vậy à?” Tô Dương Dương giật mình một cái.
“Còn không phải là đắt sao.
Nhưng mà đến cái tầng lớp đó thì cảm thấy bình thường thôi.
Đồ xa xỉ vốn là thứ mà có rất ít người có thể mua được, loại người làm công như tôi không phải là thuộc nhóm tiêu xài.”
Tài xế nói xong rồi ngừng xe ở trước cửa chính của tập đoàn Hàn Thị.
Tô Dương Dương từ xa xa đã nhìn thấy Hàn Khải Uy bước ra từ toà nhà tập đoàn Hàn Thị hiện đại và sạch sẽ như mới rồi.
Cô xách theo mấy cái túi bước xuống xe dưới ánh mắt kinh ngạc của tài xế.
Hàn Khải Uy động tác tự nhiên mà nhận lấy mấy cái túi trong tay cô: “Không phải ở bệnh viện sao? Sao lại đi dạo phố rồi?”
“Gặp pháp y Trình ở bệnh viện, cô ấy đưa em đi dạo ở trung tâm mua sắm nhà cô ấy.”
“Gặp Thẩm Diệu Quân rồi?”
“Ừm, bọn họ thật xứng đôi.”
“Người đàn ông có thể kiểm soát được Trình Nguyệt Như chỉ có anh ta thôi, người có thể thoả mãn tất cả yêu cầu về nửa kia của Trình Nguyệt Như thì ở toàn thành phố Thương chỉ có Thẩm Diệu Quân mới phù hợp thôi.”
“Thổ hào, anh đột nhiên khiêm tốn như vậy em thật là không thích ứng được.”
“Không phải là khiêm tốn.
Nếu như Thẩm Diệu Quân không có chút thế lực đen, thì làm sao có thể bảo vệ được Trình Nguyệt Như chứ.
Trong mắt cô ta không cho phép bất kỳ chuyện xấu nào xảy ra, lúc điều tra vụ án thì chỉ nhận vụ án chứ không nhận người, cũng chỉ có nhà cô ta và nhà họ Thẩm mới bảo vệ được thôi.
Nếu như đổi lại là một bác sĩ pháp y và cảnh sát có gia thế bình thường khác thì đã không chống đỡ nổi rồi, bị người ta ném vào trong cống mương hôi thối thành một cái xác chết mà không rõ nguyên nhân.”
“Thổ hào, trước đây anh có từng có suy nghĩ với pháp y Trình chưa?”
“Có!”
Tô Dương Dương liếc nhìn anh: “Có thể đừng thừa nhận trực tiếp như vậy được không? Vợ của anh là em sẽ thương tâm đó.”
“Anh còn chưa nói hết nữa.
Lúc đó anh nghĩ, anh phải cách xa cô ta một chút, ngàn vạn lần đừng để bị cô ta nhìn trúng.”
“Thế là chạy đi nước ngoài?”.
đam mỹ hài
“Ừm.”
Tô Dương Dương nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc: “Thật hay giả vậy?”
Hàn Khải Uy xoa xoa đầu cô: “Mấy lời này chỉ có em mới tin thôi.”
“Em đây đang cho anh sự tín nhiệm hơi bị lớn đó.”
“Cảm ơn nha.” Hàn Khải Uy buồn cười mà nói.
Hai người vừa đi vừa rỉ tai thì thầm, khiến cho toàn bộ nhân viên ở lầu một phải đưa mắt liếc nhìn.
Nhân viên ở tầng lầu khác nhìn thấy trong nhóm chat nội bộ của công ty có nói tổng giám đốc Hàn của bọn họ đã đích thân xuống lầu đón mợ chủ Hàn thì cũng đều kích động, ai nấy cũng lũ lượt tìm cớ để đi tận mắt nhìn phong thái của bản tôn.
Bọn họ không hiếm khi nhìn thấy những bài báo và scandals có liên quan đến mợ chủ Hàn ở trên truyền thông, ngoại trừ đêm đám cưới của Hàn Vân Nhi nhìn thấy mợ chủ Hàn chuyển động thì những lúc khác đều là nhìn thấy trên mặt phẳng thôi.
E rằng kiếp này bọn họ cũng sẽ không có cơ hội biết được mợ chủ Hàn làm sao mà túm được tổng giám đốc Hàn của bọn họ nữa, nhưng mà bọn họ có thể YY.
Từ biểu hiện của mợ chủ Hàn khi bước trên thảm đỏ hôm đó thì cô ấy rất có thể là một người hài hước đáng yêu.
Mà tổng giám đốc Hàn và tiểu tổng giám đốc Hàn của bọn họ hình như rất là thích điều này, có thể khiến cho tiểu tổng giám đốc Hàn trao đi nụ hôn đầu dưới ánh mắt của quần chúng, người phụ nữ làm được đến mức đó thật sự là không thể xem thường!
Bọn họ phải vây quanh xem mới được!
Tô Dương Dương đưa mắt nhìn đám người đang ló ra nhìn từ mọi góc, có chút cảm giác như mình là con khỉ trong sở thú vậy.
Cô rất muốn gãi gãi đầu để làm dịu cảm xúc căng thẳng của mình, nhưng lại sợ khiến cho Hàn Khải Uy mất mặt.
Hàn Khải Uy ôm lấy vai của cô đi về hướng thang máy chuyên dụng của anh, rồi đi vào trong thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, lúc bắt đầu đi lên trên, cô mới dùng sức thở mạnh ra một hơi: “Thổ hào, hình như mợ chủ Hàn lần đầu tiên xuất hiện ở tập đoàn Hàn thị không được thành công lắm.”
“Không thành công chỗ nào?”
“Không đủ cao quý diễm lệ, quần áo quá tuỳ tiện, cũng không có chú ý tạo hình nữa.
Bọn họ chắc chắn sẽ cảm thấy em là một tên ngốc cho xem! Hôm nay em đáng ra không nên đến mới phải, a a a a a a a!”
“Em có tạo hình đến đây đi nữa thì cũng là tên ngốc thôi, không khác biệt gì hết.” Hàn Khải Uy học theo ngữ khí của cô mà nói.
“Có thể nào an ủi em đàng hoàng chút không?” Tô Dương Dương hậm hực nói.
“Em có bộ dạng nào thì anh cũng thích hết.”
“Em sởn cả da gà rồi nè.”
“Bác sĩ Tô, yêu cầu của em nhiều thật đó.” Hàn Khải Uy nói rồi dắt tay cô đi ra khỏi thang máy: “Cả tầng