Tô Dương Dương đặt khung ảnh về vị trí cũ rồi đứng dậy đi mở cửa.
Sau khi mở cửa ra, Tô Dương Dương bị người ngoài cửa làm giật mình một cái.
Trang phục của người phụ nữ ngoài cửa không phải là mát mẻ, cái bộ đồ đó quả thực là quá đơn giản đến mức lộ liễu rồi, hoàn toàn có thể giải thích được mục đích của người mặc.
Thân hình gợi cảm, khiến cho một người phụ nữ như cô cũng muốn chảy máu mũi.
Cái này là muốn câu dẫn thổ hào nhà cô, hay là câu dẫn cô đây?
Tô Dương Dương mỉm cười: “Chào cô, cô có chuyện gì sao?”
“Tổng giám đốc Hàn bảo tôi đem chút đồ ăn nhẹ qua cho cô.” Người đến cười nói.
“Mời vào.” Tô Dương Dương mở cửa phòng nghỉ ra hoàn toàn, để cho cô ta đi vào.
Sau khi người phụ nữ để đồ xuống xong, thì vẫn chưa có ý định rời khỏi.
Tô Dương Dương cau mày đợi phản ứng tiếp theo của cô ta, cô có một loại cảm giác quỷ dị như sắp phải đối mặt với một nữ diễn viên phụ bị rớt mất IQ vậy.
Người phụ nữ quay người lại nhìn Tô Dương Dương từ trên xuống dưới một hồi, rồi khẽ hừ nhẹ một tiếng từ mũi: “Người như cô làm sao mà xứng làm vợ của tổng giám đốc Hàn chứ?”
Tô Dương Dương cảm thấy ngoại hình và cách ăn mặc của mình bị khinh thường rồi: “Thế thì vợ của anh ấy phải là người ăn mặc hở hang sao?”
“Tôi không có mặt dày như vậy.
Tôi biết khoảng cách giữa tôi và chủ tịch Hàn lớn đến thế nào, tôi cũng không mong có một ngày nào đó anh ấy sẽ nhìn trúng tôi.
Nhưng cũng không thể là người phụ nữ mà bị vứt vào trong đống người cũng không có ai nhận ra như cô, vẻ ngoài của cô quá là bình thường rồi.”
“Không lẽ cô muốn tôi đi chỉnh dung?”
Người phụ nữ bị lời nói của cô làm cho nghẹn họng: “Tôi không thích cái thái độ này của cô, có nhiều phụ nữ mê luyến tổng giám đốc Hàn như vậy, hận không thể đem cả tính mạng mình cho anh ấy, kết quả là cô lại không biết quý trọng như vậy, cô có nghĩ qua những người cầu mà không được như chúng tôi sẽ có cảm giác gì không?”
Lúc nghe thấy câu cuối cùng của người phụ nữ, trong lòng Tô Dương Dương đột nhiên có chút tức giận, nói: “Xin lỗi nha, tôi có lẽ là không để ý được đến cảm xúc của nhiều người như vậy rồi.
Trong mắt tôi, anh ấy không có khác biệt gì nhiều so với những người đàn ông khác hết, anh ấy cũng chỉ là một con người mà thôi, chẳng qua là có nhiều tiền hơn đàn ông bình thường một chút, đẹp trai hơn chút, cao hơn chút.
Nhưng tôi bảo đảm, lúc anh ấy ở bên cạnh tôi rất là vui vẻ, như vậy thì mấy người yên tâm rồi chứ.”
“Cô chắc chắn?”
“Tổng giám đốc Hàn của các người cũng không phải là loại người để cho người ta mặc ý chi phối thao túng đâu, nếu như anh ấy không sống được với tôi thì tự anh ấy đã một chân đá tôi đi rồi.
Cho nên các người cứ yên cái bụng đi, đừng lo lắng lung tung nữa.
Nếu so ra thì người nên lo lắng phải là tôi mới đúng, tôi còn lo là mấy người sẽ cướp chồng của tôi đi bất cứ lúc nào nữa kìa, dù sao tôi cũng chỉ có một mình thôi, còn mấy người là nguyên cả một tập thể.”
Người phụ nữ bị lời nói của cô chọc cười, nhưng vẫn cật lực nín lại, cô ta trừng mắt nhìn Tô Dương Dương cả một hồi mới không tình không nguyện mà rời khỏi.
Tô Dương Dương quét mắt nhìn đồ ăn nhẹ trên bàn cà phê một cái, không có đưa tay động vào, sợ bên trong có bỏ thuốc xổ.
Các fans bây giờ cũng quá nhiệt tình rồi, thật đúng là khiến một chính chủ phu nhân như cô có chút không thích ứng được.
Tô Dương Dương chọn một cuốn sách trông không quá khó từ trên giá sách của Hàn Khải Uy, rồi đi đến bên bệ cửa sổ ngồi xuống, bắt đầu lật lật xem.
Bình thường cô không hay có thời gian đọc sách, những cái cô đọc đa phần là những loại sách có liên quan đến chuyên môn của mình, cực kỳ ít đọc tiểu thuyết và mấy loại điển tích.
Nhiều cuộc khảo sát cho thấy lượng đọc hàng năm của người thành niên ở trong nước về cơ bản là thấp nhất so với các nước tương tự, thậm chí lượng đọc của nhiều nước chưa phát triển còn cao hơn lượng đọc trung bình của người trong nước nữa.
Nếu không có sự so sánh thì sẽ không có đau thương, lượng đọc của bản thân cô quả thực là cũng tương đối thấp, một năm nhiều nhất là đọc được 30 quyển sách thôi, và không có quá mười cuốn là gây ấn tượng sâu sắc và có thể khiến cô nói tên cuốn sách đó ra bất cứ lúc nào.
Nhưng cô phát hiện Hàn Khải Uy rất thích đọc sách, dù là trong phòng làm việc hay trong phòng, sẽ có một vài cuốn sách được đặt ở nơi mà anh có thể dễ dàng với tới, ngay cả phòng nghỉ này cũng không ngoại lệ.
Cũng chả trách có người nói, tri thức chính là lực lượng sản xuất số một.
Những nơi mà một người không thể nhìn thấy, không thể bước tới đều có thể nhìn thấy được thông qua bàn tay và đôi mắt của người khác.
Đồng thời, người khác cũng đúc