Cô Vợ Dễ Thương

Thi Không Đậu Chị Bóp Chết Em


trước sau



Bấm số do Tô Dương Dương cung cấp để gọi cho trung tâm cấp cứu.
Tô Dương Dương đặt đầu của người cảnh sát giao thông bị thương lên đùi của mình, không dám động chạm lung tung vết thương trên đầu anh ta, cẩn thận nhanh chóng mà lau sạch các vết thương trên người anh ta.
Đột nhiên, Tô Dương Dương hình như là nghe thấy có người đang gọi tên của cô.
Cô không dám lập tức quay đầu, sợ là người đã đặt bom trong xe của cô, muốn xông tới một dao đâm chết cô.
Người đó kêu tới mấy tiếng, không đợi được sự phản hồi của cô thì nhanh chóng chạy tới.
“Bác sĩ Tô, mới một đêm không gặp mà phí gặp mặt của cô đã trở nên cao như vậy rồi sao? Kêu cô mà cô cũng không có phản ứng nữa.” Thanh âm của Trình Nguyệt Như vang lên cách đó mười mét.
Tô Dương Dương nhìn thấy Trình Nguyệt Như thì thở phào nhẹ nhõm: “Sao cô lại ở đây vậy?”
“Trên đường đi làm, nghe thấy có tiếng nổ thì chạy qua đây xem thử.” Trình Nguyệt Như giơ thẻ làm việc của cô ta ra với một cảnh sát giao thông khác, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh Tô Dương Dương: “Vết thương của anh ta có thể di chuyển không? Theo tình hình bây giờ thì đợi xe cấp cứu tới đây cũng chưa chắc có thể vào được chỗ này.

Xe của tôi ở đằng sau, quay xe vô cùng dễ dàng, khiêng anh ta lên xe tôi còn nhanh hơn là đợi y tá bác sĩ đến đây nữa.”
Tô Dương Dương nhìn tình trạng giao thông loạn như nồi cháo ở xung quanh, nói: “Cần phải tìm hai khúc gỗ dài hoặc thanh sắt để đóng một cái cáng đơn giản.”
“Được, để tôi đi tìm” Trình Nguyệt Như nói xong thì đi về phía con đường ở hai bên, thương lượng với ông chủ cửa hàng ở gần đó.

Không lâu sau đã dắt theo hai người đàn ông trẻ tuổi đến rồi.
Vải của cáng được làm bằng hai mảnh quần áo, bốn người nhẹ tay nhẹ chân di chuyển cảnh sát giao thông lên chiếc cáng.
Lúc này, đồng nghiệp dự bị của đội cảnh sát giao thông đã tới, người cảnh sát đang điều tiết giao thông chạy tới, cùng lên xe của Trình Nguyệt Như với Tô Dương Dương.
**
Chiếc xe phóng nhanh đến bệnh viện, đoạn đường phải mất ít nhất 20 phút, nhưng Trình Nguyệt Như chỉ cần có 10 phút là đã đến rồi.
Nếu như không phải là quá lo lắng cho đồng nghiệp đang bị thương thì đồng chí cảnh sát nhỏ đã thốt lên một câu ‘kỹ năng lái xe của cô ngầu quá!’ rồi.
Tô Dương Dương cũng nhìn mà cả khuôn mặt ngây ngốc, sự thành tâm khâm phục Trình Nguyệt Như không biết nên hình dung như thế nào nữa.
Sau khi chiếc xe ngừng lại, các nhân viên y tá bác sĩ của bộ phận cấp cứu chờ đợi đã lâu lập tức ra đón, nhanh chóng đẩy cảnh sát giao thông bị thương đi vào phòng phẫu thuật đễ tiến hành phẫu thuật.
Tô Dương Dương nói với Trình Nguyệt Như: “Pháp y Trình, cảm ơn cô.”
“Bác sĩ Tô, gần đây cô gặp không ít tiểu nhân hãm hại a.”
“Chẳng lẽ không phải là vì gặp cô nên tôi mới gặp phải cảnh bom nổ sao?”
Trình Nguyệt Như xía một tiếng: “Đừng nói tôi giống như là ngôi sao xui xẻo thế chứ.

Bên này của cô có tình hình gì thì cứ thông báo tôi bất cứ lúc nào, chuyện này chắc sẽ để cho cảnh sát địa phương xử lý, cũng không biết có thể tra ra được gì nữa.

Được rồi, tôi đi làm đây.”
Tô Dương Dương nhìn xe của Trình Nguyệt Như rời khỏi rồi mới về văn phòng.
Bởi vì có anh cảnh sát giao thông che chắn nên cô không có bị thương gì cả.
Chỉ có tay chân và mặt là có chút xây xát.
Tiểu Yên bưng hai ly cà phê từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy khuôn mặt của Tô Dương Dương thì hét lên một tiếng: “Á, cô là yêu nghiệt phương nào, chị Tô của tôi đâu?”
Tô Dương Dương muốn trợn trắng mắt một cái, mí mắt đau đến nỗi cô thật muốn mắng người.
Thế là nói: “Thành tích thi thố của em có rồi, mau đi tra đi, thi không qua chị bóp chết em.”
Tiểu Yên lập tức ỉu xìu: “Chị Tô, em lo lắm, em không dám tra, em sợ thi không qua.”
“Em không tra là được rồi sao? Không qua thì vẫn sẽ là không qua thôi.”
“Chị Tô, chị ức hiếp em.”
“Chị chưa nhìn thấy tên ngốc nào đã chuẩn bị lâu như vậy rồi mà thi cũng không qua nổi, em đừng có mà để cho chị sống lâu rồi mới gặp chuyện đó nha.


Chị không muốn nổi tiếng ở bệnh viện chúng ta hơn nữa đâu.”
Tiểu Yên chạy về chỗ của mình lấy chứng minh nhân dân và thẻ dự thi của mình ra, rồi ném chúng lên trên bàn của Tô Dương Dương giống như là đang ném củ khoai nóng bỏng tay vậy, đáng thương tội nghiệp mà nói: “Chị tra giúp em đi.”
“Làm phiền em suy nghĩ đến bàn tay bị thương của chị.” Tô Dương Dương giơ bàn tay đang chảy máu lên.
“Tra xong em bôi thuốc cho chị.”
Tô Dương Dương

làm một động tác như muốn siết chết cô, sau đó giận dữ mà xoay chứng minh nhân dân và thẻ dự thi của Tiểu Yên lại, mở trang web ra và nhập thông tin có liên quan.
Tiểu Yên nín thở, căng thẳng nhìn Tô Dương Dương: “Nhìn thấy chưa?”
“Chưa, tốc độ mạng ở bệnh viện rất chậm.”
“Căng thẳng quá, căng thẳng quá.”
Tô Dương Dương quét mắt nhìn điểm số xuất hiện ra: “Thi không được tốt lắm, em chuẩn bị tâm lý đi.”
Tiểu Yên nghe vậy thì khuôn mặt nhỏ liền xụ xuống: “Thật sao? Chị Tô, em có lỗi với chị, có lỗi với ba mẹ em.

Quả nhiên em rất là ngốc mà.”
Tiểu Yên nói mà khoé mắt đỏ lên, từng giọt nước mắt to bự lăn dài từ trong hốc mắt, khoé môi hồng hào bị cô cắn nhẹ, bộ dạng uỷ khuất cực kỳ.
Tô Dương Dương lặng lẽ quay màn hình ra phía Tiểu Yên: “Đồ mít ướt, em tự xem đi.”
“Không xem, em không muốn sống nữa đâu!”
“Xem xong rồi chết, như vậy chết cũng được nhắm mắt một chút.”
Tiểu Yên: “…”
Tiểu Yên sụt sịt mà nhìn màn hình một cái, chỗ tổng điểm là 503 điểm.
Tiểu Yên không dám tin mà nhìn con số đó đến 10 giây, suýt chút nữa là kìm nén chết ngạt luôn rồi mới thở một hơi: “Chị Tô, chị có chắc đây là điểm số của em không?”
“Số chứng minh nhân dân và số thẻ dự thi đều là của em, không phải của em thì còn của ai nữa?”
Tiểu Yên đột nhiên hưng phấn mà hét lên một tiếng, sau đó xông tới chỗ Tô Dương Dương: “Chị Tô, chị vậy mà lại gạt em! Chị có biết lúc nãy em thương tâm đến mức nào không?! Suýt chút nữa là sốc đến nhồi máu cơ tim rồi đó!”
“Em không có chút tiền đồ nào hết trơn! Mau mau tìm thuốc giúp chị đi, sắp đau chết rồi.”
“Không đi, ai bảo chị mới vừa bắt nạt em chứ!”
Tô Dương Dương vỗ vỗ vào tay cô: “Vậy thì đừng phiền chị nữa, mời phắn ra khỏi tầm mắt của chị đi.”

Tiểu Yên nhây như đỉa mà bám trên người của Tô Dương Dương một hồi rồi mới buông tay ra đi tìm thuốc.
Tô Dương Dương để cho Tiểu Yên bôi thuốc cho mình, sau đó đi đến phòng phẫu thuật để xem tình hình cấp cứu.
Trong phòng phẫu thuật truyền đến nhạc vang dền, khiến Tô Dương Dương suýt nữa thì bị sốc lăn quay ra.
Cô do dự một lúc rồi mở cửa đi vào.
Bác sĩ phụ trách ca mổ quay đầu lại khi nghe thấy âm thanh: “Bác sĩ Tô, là đồng chí cảnh sát giao thông này đã anh hùng cứu mỹ nhân sao?”
“Ừm.

Vết thương của anh ta có nặng không? Không có vấn đề gì lớn chứ?”
“Không có gì lớn, tôi đang suy nghĩ xem nên khâu vết thương trên lưng anh ta thế nào đây, làm quyến rũ một chút, hay là thô bạo một chút, vợ hoặc bạn gái của anh ta chắc chắn sẽ để ý đến cái này.
“Khâu không sẹo đi.”
“Được.

Tôi tôn trọng ý kiến của cô.” Bác sĩ chính mỉm cười híp mắt mà bắt đầu ra tay làm việc.
Cái BGM ầm trời đó vẫn đang lặp đi lặp lại ca khúc, Tô Dương Dương nghe mà cạn lời.
“Anh hai ơi, anh có thể đổi nhạc nền khác không? Nghe mấy cái loại nhạc này người bệnh cũng bị anh làm cho tức đến bật dậy mắng người đó.”
“Vậy không phải là tốt à? Làm phẫu thuật được một nửa là bệnh nhân tức quá ngồi dậy rồi.” Bác sĩ phẫu thuật chính mỉm cười nói.
“Anh ngầu lắm, anh không phải là người bình thường.” Tô Dương Dương cười cười rồi đi ra ngoài.
Có rất nhiều người cho rằng bầu không khí trong phòng phẫu thuật nhất định là rất nghiêm túc và hà khắc, bên trong lúc nào cũng bộc lộ bầu không khí trật tự và nghiêm khắc.
Nhưng có rất nhiều ca phẫu thuật kéo dài rất lâu, các bác sĩ trong thời gian phẫu thuật phải duy trì sự tập trung cao độ, bản thân nó đã là một chuyện cực kỳ tiêu hao thể lực và tinh lực rồi.
Vì vậy, bác sĩ và y tá đều sẽ tìm những chuyện để giúp mình thả lỏng hoặc là thỉnh thoảng nói vài chuyện cười để khơi dậy bầu không khí..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện