Bấm số do Tô Dương Dương cung cấp để gọi cho trung tâm cấp cứu.
Tô Dương Dương đặt đầu của người cảnh sát giao thông bị thương lên đùi của mình, không dám động chạm lung tung vết thương trên đầu anh ta, cẩn thận nhanh chóng mà lau sạch các vết thương trên người anh ta.
Đột nhiên, Tô Dương Dương hình như là nghe thấy có người đang gọi tên của cô.
Cô không dám lập tức quay đầu, sợ là người đã đặt bom trong xe của cô, muốn xông tới một dao đâm chết cô.
Người đó kêu tới mấy tiếng, không đợi được sự phản hồi của cô thì nhanh chóng chạy tới.
“Bác sĩ Tô, mới một đêm không gặp mà phí gặp mặt của cô đã trở nên cao như vậy rồi sao? Kêu cô mà cô cũng không có phản ứng nữa.” Thanh âm của Trình Nguyệt Như vang lên cách đó mười mét.
Tô Dương Dương nhìn thấy Trình Nguyệt Như thì thở phào nhẹ nhõm: “Sao cô lại ở đây vậy?”
“Trên đường đi làm, nghe thấy có tiếng nổ thì chạy qua đây xem thử.” Trình Nguyệt Như giơ thẻ làm việc của cô ta ra với một cảnh sát giao thông khác, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh Tô Dương Dương: “Vết thương của anh ta có thể di chuyển không? Theo tình hình bây giờ thì đợi xe cấp cứu tới đây cũng chưa chắc có thể vào được chỗ này.
Xe của tôi ở đằng sau, quay xe vô cùng dễ dàng, khiêng anh ta lên xe tôi còn nhanh hơn là đợi y tá bác sĩ đến đây nữa.”
Tô Dương Dương nhìn tình trạng giao thông loạn như nồi cháo ở xung quanh, nói: “Cần phải tìm hai khúc gỗ dài hoặc thanh sắt để đóng một cái cáng đơn giản.”
“Được, để tôi đi tìm” Trình Nguyệt Như nói xong thì đi về phía con đường ở hai bên, thương lượng với ông chủ cửa hàng ở gần đó.
Không lâu sau đã dắt theo hai người đàn ông trẻ tuổi đến rồi.
Vải của cáng được làm bằng hai mảnh quần áo, bốn người nhẹ tay nhẹ chân di chuyển cảnh sát giao thông lên chiếc cáng.
Lúc này, đồng nghiệp dự bị của đội cảnh sát giao thông đã tới, người cảnh sát đang điều tiết giao thông chạy tới, cùng lên xe của Trình Nguyệt Như với Tô Dương Dương.
**
Chiếc xe phóng nhanh đến bệnh viện, đoạn đường phải mất ít nhất 20 phút, nhưng Trình Nguyệt Như chỉ cần có 10 phút là đã đến rồi.
Nếu như không phải là quá lo lắng cho đồng nghiệp đang bị thương thì đồng chí cảnh sát nhỏ đã thốt lên một câu ‘kỹ năng lái xe của cô ngầu quá!’ rồi.
Tô Dương Dương cũng nhìn mà cả khuôn mặt ngây ngốc, sự thành tâm khâm phục Trình Nguyệt Như không biết nên hình dung như thế nào nữa.
Sau khi chiếc xe ngừng lại, các nhân viên y tá bác sĩ của bộ phận cấp cứu chờ đợi đã lâu lập tức ra đón, nhanh chóng đẩy cảnh sát giao thông bị thương đi vào phòng phẫu thuật đễ tiến hành phẫu thuật.
Tô Dương Dương nói với Trình Nguyệt Như: “Pháp y Trình, cảm ơn cô.”
“Bác sĩ Tô, gần đây cô gặp không ít tiểu nhân hãm hại a.”
“Chẳng lẽ không phải là vì gặp cô nên tôi mới gặp phải cảnh bom nổ sao?”
Trình Nguyệt Như xía một tiếng: “Đừng nói tôi giống như là ngôi sao xui xẻo thế chứ.
Bên này của cô có tình hình gì thì cứ thông báo tôi bất cứ lúc nào, chuyện này chắc sẽ để cho cảnh sát địa phương xử lý, cũng không biết có thể tra ra được gì nữa.
Được rồi, tôi đi làm đây.”
Tô Dương Dương nhìn xe của Trình Nguyệt Như rời khỏi rồi mới về văn phòng.
Bởi vì có anh cảnh sát giao thông che chắn nên cô không có bị thương gì cả.
Chỉ có tay chân và mặt là có chút xây xát.
Tiểu Yên bưng hai ly cà phê từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy khuôn mặt của Tô Dương Dương thì hét lên một tiếng: “Á, cô là yêu nghiệt phương nào, chị Tô của tôi đâu?”
Tô Dương Dương muốn trợn trắng mắt một cái, mí mắt đau đến nỗi cô thật muốn mắng người.
Thế là nói: “Thành tích thi thố của em có rồi, mau đi tra đi, thi không qua chị bóp chết em.”
Tiểu Yên lập tức ỉu xìu: “Chị Tô, em lo lắm, em không dám tra, em sợ thi không qua.”
“Em không tra là được rồi sao? Không qua thì vẫn sẽ là không qua thôi.”
“Chị Tô, chị ức hiếp em.”
“Chị chưa nhìn thấy tên ngốc nào đã chuẩn bị lâu như vậy rồi mà thi cũng không qua nổi, em đừng có mà để cho chị sống lâu rồi mới gặp chuyện đó nha.
Chị không muốn nổi tiếng ở bệnh viện chúng ta hơn nữa đâu.”
Tiểu Yên chạy về chỗ của mình lấy chứng minh nhân dân và thẻ dự thi của mình ra, rồi ném chúng lên trên bàn của Tô Dương Dương giống như là đang ném củ khoai nóng bỏng tay vậy, đáng thương tội nghiệp mà nói: “Chị tra giúp em đi.”
“Làm phiền em suy nghĩ đến bàn tay bị thương của chị.” Tô Dương Dương giơ bàn tay đang chảy máu lên.
“Tra xong em bôi thuốc cho chị.”
Tô Dương Dương