Bản thân cô cũng thường xuyên làm điều này, chỉ là không có mặt mũi mà chơi thẳng một bài mà ai ai cũng thích như bác sĩ Mạc đâu.
Tô Dương Dương về văn phòng của mình để chuẩn bị một ca phẫu thuật sáng hôm nay.
Cũng may chỉ là một ca phẫu thuật tương đối nhỏ, nếu không thì với vết thương trên tay cô không thể nào làm được những ca phẫu thuật trong thời gian dài và khó khăn rồi.
Sau khi Tô Dương Dương ra khỏi phòng phẫu thuật, ca phẫu thuật bên bác sĩ Mạc cũng đã làm xong rồi.
Lúc cô đến phòng bệnh cấp cứu xem thử thì lãnh đạo, đồng nghiệp và người nhà của anh cảnh sát giao thông đang đến thăm bệnh, trong căn phòng bệnh hai người chen chúc nhau rất đông.
Tô Dương Dương thấy vậy thì nhìn qua cửa sổ nhỏ ở trên cửa phòng bệnh một cái, nhìn thấy khí sắc và trạng thái tinh thần của anh cảnh sát giao thông không tệ, sau đó thì quay về văn phòng, định khi nào ít người một chút rồi lại qua.
Buổi trưa, sau khi ăn cơm xong, Tô Dương Dương đang chuẩn bị ra ngoài mua một cái điện thoại mới, thuận tiện làm thẻ sim.
Về đến văn phòng lấy túi tiền thì nhìn thấy Hàn Khải Uy đang ngồi trên chỗ của cô.
“Thổ hào, sao anh lại đến đây?”
“Bị thương chỗ nào rồi?” Hàn Khải Uy quét mắt nhìn cô từ trên xuống, thấy cô không có bị thương thì mới thở phào.
“Em không sao, có anh cảnh sát giao thông cứu em, anh ta bị thương nặng hơn.”
Sắc mặt Hàn Khải Uy có chút khó coi: “Bởi vì không sao cho nên anh xem tin tức mới biết vợ của anh bị thương rồi?”
Tô Dương Dương nghe vậy thì ngại ngùng sờ sờ mũi: “Em không phải cố ý đâu, vừa vào bệnh viện thì bận túi bụi rồi, quên mất nói cho anh biết.
Em đang định đi mua cái điện thoại sau đó gọi điện thoại cho anh thì anh đến luôn rồi.”
Hàn Khải Uy hừ một tiếng, không quan tâm đến vẻ yếu đuối của cô.
Tô Dương Dương nghĩ anh vừa tan làm là đến đây ngay, rất có thể là chưa có ăn cơm trưa: “Thổ hào, em mời anh ăn cơm trưa nha, nhà ăn của bọn em ngon lắm đó.”
Hàn Khải Uy không có để ý đến cô mà đứng dậy định đi ra ngoài.
Tô Dương Dương làm sao có thể để cho anh đi như vậy được, cô mặt dày mà ôm lấy eo của anh, âm thầm tỏ ra yếu đuối: “Em sai rồi, sau này em mà xảy ra chuyện nhất định sẽ gọi cho anh đầu tiên, anh đừng giận nữa được không? Anh muốn giận cũng không sao, ăn cơm trước rồi giận, không ăn no sao có sức giận được chứ? Anh nói có đúng không?”
“Buông tay ra.”
“Không buông, em mà buông rồi thì anh sẽ tức giận chạy đi mất.”
Hàn Khải Uy thử kéo bàn tay cô ra, phát hiện là trong thời gian ngắn sẽ không kéo ra được.
Dùng sức kéo là được thôi, nhưng suy cho cùng anh vẫn sợ làm cô bị thương.
Trong lòng Hàn Khải Uy dấy lên một sự bất lực, khẩu khí dịu lại một chút: “Không phải em nói muốn mời anh ăn cơm sao? Cứ ôm anh như vậy sao anh đi được?”
Tô Dương Dương bán tin bán nghi mà hỏi: “Không phải anh muốn bỏ đi sao?”
“Anh nói muốn bỏ đi khi nào chứ, anh chỉ là đứng dậy đến nhà ăn thôi.”
“Thật sao? Vậy em đưa anh đi.
Hôm nay có ba món mà nhà bếp làm là món anh thích ăn đó.”
Tô Dương Dương nói xong thì buông anh ra, kéo lấy tay anh đi đến nhà ăn.
**
Trong nhà ăn.
Hàn Khải Uy ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ trong nhà ăn, từ xa xa nhìn thấy người phụ nữ mỉm cười híp mắt bưng cơm đến, khoé môi anh khẽ cong lên.
Tên gia hoả này mới vừa gặp một vụ nổ, nhưng lại không có chút suy nghĩ muốn được an ủi nào hết.
Anh cảm thấy cô ngay cả mấy thứ như ám ảnh tâm lý cũng không có nữa.
Tô Dương Dương mỉm cười hi hi đặt đĩa cơm xuống trước mặt Hàn Khải Uy: “Cái đĩa ăn này em mới vừa đem đi rửa hai lần lận, rất là sạch đó.”
“Lấy hết cần tây ra đi.”
“Được rồi được rồi.” Tô Dương Dương cầm lấy đũa của anh, nhanh chóng giải quyết mớ cần tây, sau đó để đũa lại vào tay của anh: “Ăn hết rồi đó, anh có thể ăn rồi.”
Hàn Khải Uy lúc này mới từ từ ăn.
Tô Dương Dương ngồi ở đối diện ăn, nhìn bộ dạng anh ăn cơm.
Cô phát hiện, chỉ cần là người đẹp thì cho dù làm cái gì cũng đều vô cùng mê người.
“Thổ hào, cái tướng ăn này của anh có phải là đã được chuyên môn luyện tập trước gương rồi không, sao mà có thể đẹp như thế chứ?”
Hàn Khải