Tô Dương Dương gọi điện cho mấy bác sĩ và y tá đã từng hợp tác của bệnh viện Thụy Tân, hẹn bọn họ ra ngoài ăn cơm.
Mười mấy người hớn hở đi trong nhà hàng nông thôn bên cạnh bệnh viện, đặt một phòng bao thì bắt đầu trò chuyện.
Mọi người biết được ngày mai Tô Dương Dương phải về bệnh viện cũ thì không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
“Bác sĩ Tiểu Tô, cô nhanh như vậy đã đi rồi, sau này chúng ta không thể thỉnh thoảng ngắm nhìn được ông xã đẹp trai của cô rồi.” Một nữ bác sĩ chưa có chồng và cô y tá nhỏ kêu lên.
Tô Dương Dương cười tươi nói: “Hối lộ tôi đi.
Mỗi ngày gửi lì xì cho tôi, mỗi ngày gửi cho các cô một tấm hình đẹp trai của ông xã tôi.”
“Gian thương!”
“Đó là điều ông xã tôi đã dạy, các cô cứ ghẹn tỵ ngưỡng mộ đi!” Tô Dương Dương càng đắc ý.
Một đám người tức giận đập bàn, đồ ăn ở trên còn rung lên may có Tô Dương Dương đè xuống.
Tô Dương Dương thân thủ nhanh nhẹn tránh được tập kích của mọi người, cầm thìa làm micro, hắng giọng giả vờ nói: “Thưa các anh trai chị em gái, mọi người còn nhớ trên người chúng ta mặc áo blouse trắng không? Còn nhớ mọi người là những thiên thần áo trắng không? Mọi người vây công bạn hợp tác chính là không có đạo lý, không có đoàn kết.
Mong đừng tính toán được mất nhất thời, trong lòng nên tràn ngập tình yêu đi chấp nhận những điều khác nhau trong thế giới này, ăn một bát đổ một bát, mọi người cũng phải bình tâm mà chấp nhận, đó là thái độ của chúng ta đối đãi với người không cùng giai cấp nên có...”
Tô Dương Dương còn chưa nói hết, mọi người lập tức xông đến.
Một bác sĩ nam nói: “Các đồng chí, gặp phải người thiếu đòn như vậy, chúng ta nên làm gì?”
“Quần chúng ẩu đả!”
“Lên”
Cả đám náo loạn cả lên.
Tô Dương Dương bị người kéo chân, một tay ôm cánh tay, chọc cho không nhúc nhích được.
“Cứu mạng, phi lễ rồi.
Đừng sờ vào chiếc eo nhỏ gợi cảm của người ta, đó là đặc quyền của ông xã tôi...”
Mọi người ở trong phòng bao rất sung, náo loạn không ngừng.
Mọi người chơi đến hơn 10 giờ tối mới giải tán.
Buổi tụ tập của các bác sĩ có một ít điểm tốt, chính là rất ít uống rượu.
Đương nhiên, mọi người cũng không phải không uống rượu, tuy nhiên không quá nghiện, không cưỡng chế đối phương uống, không uống thì không nể mặt mũi các kiểu.
Bọn họ là bác sĩ rất có thể cơm mới ăn được một nửa thì có cuộc gọi khẩn cấp trở về xử lý tình huống phát sinh đột ngột, trên người mang theo mùi rượu, trừ không kính nghiệp ra, còn khiến bệnh nhân không yên tâm.
Vì thế, đến lúc giải tán, Tô Dương Dương cũng chỉ có uống 3 ly bia.
Bọn họ sau khi ra khỏi nhà hàng nông thôn, xe của Hàn Khải Uy đã dừng ở trước cửa nhà hàng.
Nhìn thấy Tô Dương Dương đi ra, Hàn Khải Uy đi tới, thấp giọng nói: “Uống rượu rồi?”
“Đã uống một ít.” Tô Dương Dương cười nói.
Hàn Khải Uy cầm túi xách của cô, đối với những ánh mắt phát sáng của nữ bác sĩ, nữ y tá, còn dùng ánh mắt của kẻ thù nhìn các bác sĩ nam khác, cười nói: “Cảm ơn mọi người khoảng thời gian này đã quan tâm và giúp đỡ bà xã của tôi.
Đây là thẻ hội viên của câu lạc bộ dưới trướng của công ty tôi và các sản phẩm chăm sóc da mới cho ra thị trường, mong mọi người đừng chê.”
Hàn Khải Uy lúc nới, tài xế đã từ sau cốp xe lấy ra mười mấy túi quà.
Mọi người thấy thế, cũng không từ chối.
“Cảm ơn Hàn đổng.
Kỹ thuật của bác sĩ Tô rất giỏi, có năng lực xử lý các nguy cơ tốt, đều là cô ấy dẫn dắt chúng tôi.
Chúng tôi thật sự không thể giúp được cái gì.”
Tô Dương Dương cười mắng: “Mọi người có thể có đạo đức hơn chút được không, vừa nãy mọi người không phải nói như vậy.
Nhìn thấy trai đẹp thì thay đổi cách nói luôn.”
“Đãi ngộ của trai đẹp không giống nhau.”
Mọi người hi hi ha ha nói cười một trận, ai nấy mới lên xe rời khỏi.
Sau khi Tô Dương Dương lên xe, Hàn Khải Uy bèn bảo tài xế xuống xe, tự mình lái xe.
Tô Dương Dương nghi hoặc nói: “Tối nay sao dẫn cả tài xế tới?”
“Từng thấy bao giờ thổ hào tự mình phát quà chưa?” Hàn Khải Uy mặt không đổi sắc nói.
Tô Dương Dương sững người, sau đó bật cười: “Thổ hào, cho 32 ngôn cái bằng vàng nguyên chất.”
Hàn