Lưu Mộc Miên lườm cô: “Con có phải vẫn cảm thấy từ chối quá phiền phức, vốn dĩn nghĩ trực tiếp nhận cho xong?”
“Cái gì cũng không qua mắt được mẹ già vừa thông minh vừa xinh đẹp của con.” Tô Dương Dương từ trong túi xách lấy ra một chiếc túi nhỏ: “Cho mẹ.”
“Đây là cái gì?”
“Con cũng không biết, con còn chưa mở ra.”
Lưu Mộc Miên mở chiếc túi ra, bên trong là một chiếc hộp bằng nhung, trong chiếc hộp là một chiếc vòng ngọc bích, thoạt nhìn là biết giá trị không nhỏ.
“Thứ này quá quý giá rồi.”
Hàn Khải Uy nói: “Mẹ, đây là một phần tâm ý của ba mẹ con, mẹ cứ nhận lấy đi.
Ba mẹ con sau khi biết sinh nhật mẹ, còn trách con và Dương Dương không nói với họ.
Mẹ nếu như ngay cả một chiếc vòng cũng không nhận, bọn họ sẽ thất vọng.”
“Đúng thế, mẹ.
Chiếc vòng ngọc này rất hợp với mẹ.
Mặc mặc sườn xám, phối với chiếc vòng này, chắc chắn rất đẹp.
Ba con nhất định sẽ bị mẹ mê hoặc.
Lưu Mộc Miên không tiếp tục từ chối, đặt chiếc vòng vào trong chiếc hộp: “Hai đứa các con ấy, mẹ ngày mai phải mời ông bà thông gia ăn bữa cơm.
Nhận món quà quý giá như vậy, mẹ ngay cả cú điện thoại cũng không gọi cho ông bà thông gia làm sao mà được, thật xấu hổ mà.”
“Ngày mai sau khi con đến bệnh viện báo cáo thì về rước mẹ.”
Lưu Mộc Miên mỉm cười đi lên lầu.
Tô Dương Dương nghe thấy tiếng đóng cửa phòng trên lầu, sát tới bên cạnh Hàn Khải Uy, nhỏ giọng nói: “Thổ hào, em sao cảm thấy mẹ có chút không đúng.”
“Chỗ nào không đúng?”
“Em cũng không nói rõ được, mẹ trước đây không có cảm giác sầu lo như vậy.
Nếu như trước đây người khác tặng mẹ quà, mẹ chắc chắn sẽ nói một câu, sao không tặng nhiều hơn?”
Hàn Khải Uy lắc đầu cười: “Tính cách của em với mẹ rất giống nhau.”
Tô Dương Dương cũng cười hắc hắc hai tiếng: “Khen em xinh đẹp là được rồi.”
“Em vốn dĩ đã xinh đẹp rồi, không cần tôi khen.”
“Thổ hào, giờ cũng không còn sớm nữa.
Đi nghỉ ngơi thôi.”
“Ừm.”
Ngày hôm sau.
Tô Dương Dương dậy sớm, sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô xuống bếp lẽo đẽo bên cạnh Lưu Mộc Miên.
Lưu Mộc Môn bị cô bị theo thì không chịu được, giơ cái chìa: “Tô Dương Dương, con có thôi đi không hả?”
Tô Dương Dương thấy chiếc thìa sắp đập vào mũi của cô, cười nhăn răng: “Người ta chỉ muốn theo bên cạnh mẹ xem nấu cơm thôi, đừng có kích động như vậy, quá kích động sẽ khiến mặt có nếp nhăn đó.”
“Có thời gian như vậy thì con dắt chó đi dạo đi.”
Tô Dương Dương lững thững đi về khỏi bếp, gọi Bánh Xe đang nằm bò trên sàn nhà: “Bánh Xe, mami dẫn con đi dạo có được không?”
Bánh Xe lười biếng liếc nhìn cô, quay đầu sang hướng khác, không muốn quan tâm cô.
Tô Dương Dương khoa trương thở dài: “Haizz, thật thương tâm, đã đến tuổi người chê chó khinh, sau này phải làm sao đây?”
Lưu Mộc Miên từ trong bết vứt hai cây hành lá: “Không có việc gì thì ra ngoài chạy bộ, con rể và cháu ngoại đều đi rồi, con làm mẹ sao lại lười biếng như vậy chứ?!”
“Năm đó mẹ không phải cũng như vậy sao?” Tô Dương Dương nhanh tay nhanh mắt bắt lấy hai cây hành lá.
“Con có ý kiến gì sao?”
“Không dám.” Tô Dương Dương ngâm hai cây hành lá vào trong nước, một tay ôm lấy eo của Lưu Mộc Miên, giống như cái đuôi lẽo đẽo theo bên cạnh Lưu Mộc Miên: “Mấy chuyện bếp núc này với con, đều rơi vào tuổi mãn kinh, vẫn không nghe lời, thật sự muốn đòi mạng mà.”
Lưu Mộc Miên còn chưa kịp mắt, chiếc thìa không tay đã bị Tô Dương Dương cầm đi.
Lưu Mộc Miên nhìn theo bóng lưng đang thái rau của Tô Dương Dương, sau đó trở ra phòng khách đợi ăn cơm.
Bà ta còn sợ cái gì, đứa con gái bà nuôi hơn 20 năm có đức hạnh gì, bà ta không phải không biết.
Cho dù Tô Dương Dương biết được thân thế của mình, cô cũng sẽ không rời xa bọn họ.
Con gái của bà ta, bà ta hiểu.
Lưu Mộc Miên nhắm mắt lại, thở dài.
Tô Dương Dương mất nửa tiếng để làm bữa sáng cho cả nhà.
Hàn Khải Uy, Tiểu bảo và Tô Thạch Diễn vừa hay đi tập thể dục về: “Ba người vào ăn cơm đi.”
Tô Thạch Diễn cười ha ha nói: “Rất lâu không có ăn cơm do con gái bảo bối nấu rồi.”
“Đồng chí Tô Thạch Diễn, ba có phải cảm thấy cuộc đời là một mảnh đen tối, không có niềm vui gì, cảm thấy rất lúng túng?” Tô Dương Dương cười nói.”
“Phải.
Nếu không ba sao biết được con gái bảo bối của ba đối