“Hì hì, em đi đưa báo cáo cho chủ nhiệm.”
Tô Dương Dương liếc nhìn cô ta: “Em nói chú ấy tin em hay tin chị? Mấy lời này chị sớm đã nói với chú ấy rồi, cũng không ngăn được sự tận tình của lão nhân gia người.”
Tiểu Yên nhanh chóng lấp liếm rót cho Tô Dương Dương một ly cà phê: “Chị Tô, thật ra em luôn sợ chị sau khi huấn luyện xong trở về bệnh viện thì không có vị trí của chị nữa.”
“Đừng nghĩ linh tinh, huấn luyện là hình thức giao lưu giữa các bệnh viện với nhau, trừ tình huống đặc thù, nếu không sẽ không xuất hiện tình trạng không về được.”
“Ừm ừm.”
Tô Dương Dương nhấp một ngụm cà phê: “Chị đến phòng nhân sự báo cáo trước đã, nửa tiếng sau bắt đầu làm việc, em chuẩn bị một chút.”
“Hôm nay chị còn muốn làm việc?”
“Làm việc đến 3 giờ chiều, sau 3 giờ chị còn đi đón Tiểu Hàn tổng.” Khi Tô Dương Dương cầm túi tài liệu muốn đi, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Em gần đây có phải giấu chị yêu đương rồi không đấy.”
Tiểu Yên bị Tô Dương Dương hỏi mà không kịp đề phòng, mặt lập tức đỏ ửng, ấp úng hỏi: “Chị, chị sao lại biết?”
“Nhìn biểu hiện ân cần đó của em thì biết thôi.
Người đó chị có quen không?”
Mặt của Tiểu Yên càng đỏ, căn bản không dám nhìn Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương thấy vẻ mặt này của cô ta, trêu chọc: “Vậy chị biết rồi.
Kỳ Thiên Tích phải không?”
“Chị Tô...” Tiểu Yên phụng phịu liếc nhìn cô, sau đó xoay người chạy đến phòng trà nước.
Tô Dương Dương mỉm cười, cầm túi tài liệu đến phòng nhân sự.
Chủ nhiệm của phòng nhân sự đã gọi từ xa: “Ồ, bác sĩ Tô, vừa nhặt được tiền à?”
“Nhặt được tiền đâu có vui khi gặp được chú, vừa nghĩ đến có thể gặp được chú, khóe môi của cháu sắp kéo đến tận mang tai rồi đây.” Tô Dương Dương cười nói.
“Trong mấy bác sĩ trẻ tuổi chỉ có cô biết cách nói chuyện.” Chủ nhiệm phòng nhân sự cười mắng.
“Cháu thông minh lanh lợi mà.” Tô Dương Dương đưa túi tài liệu cho chủ nhiệm: “Chủ nhiệm, biết chú gần đây ăn ít giảm cân, cháu đem tất cả bánh ngọt và đồ ăn vặt chia hết cho mọi người rồi.”
“Tôi thấy cô là quên rồi chứ gì.”
“Đâu thể chứ? Nhất định không thể.
“Cô ấy.” Chủ nhiệm phòng nhân sự cười ha hả, sau đó bắt đầu thao tác trên máy tính.
Mấy phút sau, ông ta cười nói: “Thủ tục đã làm xong, còn về văn kiện tôi sẽ chuyển đến phòng tài vụ, cô về làm việc đi.”
“Vất vả cho chủ nhiệm rồi.” Tô Dương Dương rút từ sau lưng ra một chai sữa: “Đồ ăn vật và bánh ngọt thì không có, sữa vẫn còn.
Của ít lòng nhiều, chủ nhiệm chú phải nhận.”
“Biết rồi, cái đồ quỷ ranh nhà cô.” Chủ nhiệm cười híp mắt nhận lấy: “Con trai tôi cuối tuần này kết hôn, cô phải đến.
Nhưng nhớ, tôi không nhận phong bì, không cần quà.
Chỉ muốn đồng nghiệp được tụ tập, ăn bữa cơm.”
“Cháu có tiền như vậy, chú không nhận lì xì của cháu, là coi thường cháu sao?” Tô Dương Dương vừa thu văn kiện lại, vừa nói.
Lời của cô khiến văn phòng của bộ phận nhân sự phát ra một tràng cười.
Chủ nhiệm phòng nhân sự bật cười: “Tôi đã tổn thương lòng tự tôn của cô rồi sao? Vậy được, cô chuẩn bị lì xì đi, lì xì phải lớn.”
“Đó là điều đương nhiên.
Cháu về làm việc đây, sẽ còn tiếp tục lải nhải dài dài với chú.”
“Đi đi.”
Tô Dương Dương bởi vì có một khoảng thời gian không ở bệnh viện Nhã Đức, vì thế buổi sáng không có bao nhiêu bệnh nhân đến phòng khám của cô.
Ngôn Tình Hài
Đến gần trưa, cô gọi điện thoại cho Lý Chiêu.
Lý Chiêu đi dự thảo hội vừa hay về đến, hai người hẹn gặp trưa gặp ở nhà ăn.
Khi nhìn thấy Lý Chiêu, Tô Dương Dương sững người: “Giáo sư Lý, anh bị gì vậy? Sao đã gầy đi một vòng rồi?”
“Gần đây làm nghiên cứu tương đối mệt.” Lý Chiêu đánh giá Tô Dương Dương từ trên xuống dưới, trạng thái và tinh thần, diện mạo của cô đều rất tốt: “Xem ra đi huấn luyện vẫn cần thiết, trạng thái của cô rất tốt.”
“Đúng thế.
Cơ hội được trực đêm tương đối ít, không có nhiều như ở bệnh viện chúng ta.”
“Đó là điều đương nhiên, đa số các tình huống vẫn là để bác sĩ của bệnh viện chúng ta đi xử lý.”
“Ừm ừm.
Anh gần đầy nghiên cứu về phương diện nào, hay là mảng chỉ số tỉnh táo của não bộ con người?”
“Đúng.
Cùng mấy tiến sĩ có cùng chí hướng nghiên cứu.”
“Vậy