“Giáo sư Lý, cô ta là người đánh cắp kết quả nghiên cứu của anh à?”
Lý Chiêu mím chặt môi, khẽ gật đầu.
“Anh hối hận không?”
“Không, tôi rất cảm ơn cô ấy.”
“Tại sao?” Tô Dương Dương cảm thấy, có lẽ lòng dạ đàn ông tương đối rộng lượng, còn cô thì không thể cảm ơn đối phương, khi người đó đã lấy trộm thành quả của mình.
Lúc Chung Tấn Duy đá cô, cô còn hận anh ta đến nghiến răng nghiến lợi mấy năm mà.
“Trước đây tôi không quên được cô ấy, lúc cô làm mấy chuyện này, tôi bỗng ngộ ra rằng, trong tim cô ấy, tôi không hề quan trọng, tôi chỉ là đối tượng mà cô ấy tiện tay lợi dụng đồng thời không cần lo sợ tôi sẽ tiết lộ ra ngoài mà thôi, khi biết cô ấy lấy trộm thành quả của mình, tôi đột nhiên tỉnh ngộ.” Lý Chiêu mỉm cười: “Bác sĩ Tô, có lẽ tôi phải đi rồi.”
“Hả?” Tô Dương Dương phản ứng lại ngay, từ đi này của Lý Chiêu không phải từ đi bình thường: “Anh định rời khỏi bệnh viện à?”
“Đúng vậy.
Năm đó là vì cô ấy mà tôi chọn nơi này, mấy năm nay cũng có rất nhiều cơ quan, bệnh viện mời tôi, nhưng tôi từ chối hết.
Sau này tôi sẽ chọn một cơ quan hoặc một bệnh viện có thực lực nhất, cũng gần với kế hoạch nghề nghiệp của tôi nhất để nhậm chức.”
“Tôi ủng hộ anh, nhưng bệnh viện chúng ta tổn thất quá lớn rồi, thầy tôi vừa mới nghỉ hưu, anh lại sắp đi, chỉ sợ viện trưởng sẽ rất đau lòng.”
“Có cô ở đó là đủ rồi.”
“Tôi chỉ là bác sĩ bình thường, không có thực lực mạnh mẽ như anh nói đâu.”
“Cô là thế hệ sau được viện trưởng tán thưởng nhất, nếu không cô nghĩ tại sao viện trưởng lại thêm một nhóm nhỏ chỉ có bốn người chứ? Chính là vì ông ấy muốn dẫn cô theo đó.”
“Thật ư?”
“Tôi và chủ nhiệm Hoàng chỉ làm nền, sợ cô và viện trưởng nói chuyện lúng túng thôi.”
“Giáo sư Lý, cả anh và thầy đều đối xử rất tốt với tôi.”
“Đó là vì chúng tôi muốn nhìn thấy, một bác sĩ như cô có thể tiến xa hơn, cao hơn, mặc dù sau này không còn làm đồng nghiệp nữa, nhưng tôi sẽ vẫn luôn quan tâm chuyện của cô.” Lý Chiêu ngừng một lát: “Hơn nữa hôm nay cảm ơn cô.
Đây là lần đầu tiên có một cô gái bất bình thay tôi đấy.”
“Hì hì, anh không chê tôi quản nhiều chuyện là được rồi.”
Lý Chiêu ngẩng đầu nhìn hoa ngọc lan trên đỉnh đầu: “Cô về nhà đi, đừng để Hàn Khải Uy đợi lâu.”
“Tạm biệt giáo sư Lý.” Tô Dương Dương bước lên xe.
Lúc khởi động xe, cô quay đầu liếc nhìn Lý Chiêu hơi có vẻ tiêu điều.
Phía sau mỗi người đều có một câu chuyện, có thể là đau lòng, vui vẻ, tuyệt vọng, cô độc, chấp niệm, những sự khác biệt này đã gộp lại tạo thành con người với những tính cách trái ngược nhau.
Tô Dương Dương lái xe đến dưới lầu, đúng lúc Hàn Khải Uy cũng vừa tới.
Được copy tại { TRÙMtruyện.
COM }
“Chủ tịch Hàn, thật trùng hợp.” Tô Dương Dương thò đầu ra ngoài, tươi cười chào hỏi Hàn Khải Uy.
“Em lại tăng ca à?”
“Em tan làm rất đúng giờ, nhưng lúc đi xuống bãi đậu xe, em đã cãi nhau giúp giáo sư Lý nên về trễ.”
“Em thật nhàn rỗi.” Hàn Khải Uy mở cửa xe giúp cô.
“Em chỉ đúng lúc gặp phải thôi mà.” Tô Dương Dương ôm cánh tay Hàn Khải Uy, vừa đi vừa nói: “Chủ tịch Hàn, lần trước anh nói chúng ta phải sinh một em bé, giờ có còn tính không?”
Hàn Khải Uy dừng bước, thấy cô đã đỏ mặt đỏ tai, tim anh bị trò đùa đơn giản nhưng thô bạo này của cô chọc cười: “Lúc nào cũng tính hết.”
“Vậy tối nay chúng ta thử ‘lăn giường’ xem có hiệu quả không nhé?”
“Chẳng phải chuyện này nên để anh nhắc à?”
“Ôi chao, giữa vợ chồng với nhau không cần tính toán nhiều như thế.” Tô Dương Dương nói xong thì vùi mặt vào ngực Hàn Khải Uy, lẩm bẩm: “Em cần cải thiện da mặt của mình.”
“Dày như vậy là được rồi, nếu dày thêm nữa anh sẽ bị trêu ghẹo mỗi ngày.” Hàn Khải Uy nói xong thì bế người phụ nữ trong lòng lên, giọng nói dịu dàng lại khàn khàn: “Anh cảm thấy chúng ta đi ‘lăn giường’ trước sẽ tốt hơn.”
Tô Dương Dương: “...”
Sau mấy lần không biết xấu hổ đi ‘lăn giường’, bác sĩ Tô đã đau khổ hy sinh trong quang vinh.
Cô nằm nhoài trên chiếc giường lớn phòng tổng thống, không thể nhúc nhích được, chỉ chuyển động đôi mắt, nhìn người đàn ông điển trai đang quấn khăn tắm, chậm rãi bước ra từ phòng tắm.
Hàn Khải Uy vắt khăn lau tóc lên vai, rồi vuốt tóc cô: “Em tỉnh