Tô Dương Dương nghe vậy thì không biết nên nói gì, cuốn sách này với Mạc Nhậm Mộ mà nói thì có ý nghĩa rất quan trọng và đối với Ninh Duy cũng tương tự như vậy.
Cô không có cách nào hiểu được, trước lúc chết, Ninh Duy sẽ có cảm giác gì khi nhìn thấy trang sách này, hay cô ta muốn nói gì đó với cảnh sát?
Tô Dương Dương hỏi: “Trang sách mà cô ta cầm là chuyện cổ tích gì thế?”
“.”
“Gã khổng lồ ích kỷ ư? Có khi nào đáp án nằm trong vườn hoa của Ninh Cảnh Phong không? Trong chuyện cổ tích đó cũng có một vườn hoa.”
“Đội trưởng Trương đã tới đó rồi.
Hình như tôi chưa nói với cô, rốt cuộc Ninh Duy đã nắm chữ gì trong tay đúng không?”
“Chẳng phải đây là cơ mật của các cô à? Nói cho tôi biết có tiện không?”
“Không có gì bất tiện ở đây hết, cô cũng biết rất nhiều chuyện rồi, có lẽ cô vẫn còn nhớ, trong chuyện cổ tích gã khổng lồ ích kỷ đó có một cậu bé thiên sứ, sự xuất hiện của cậu bé đã làm người khổng lồ từ sự ích kỷ trở nên rộng lượng, bằng lòng mở cửa vườn hoa của mình cho bọn trẻ vào vui đùa đúng không?”
“Ừm.”
“Tôi cảm thấy, thật ra cậu bé thiên sứ làm người khổng lồ mở rộng vườn hoa đó, chính là cô.”
“Tôi vẫn chưa hiểu lắm.
Nếu dựa theo sự miêu tả vẻ bề ngoài của cậu bé thiên sứ, thì nó gần với bản thân Ninh Duy hơn.
Ninh Cảnh Phong xây một vườn hoa cho cô ta, rồi đợi cô ta tới cứu rỗi.
Thật ra cậu bé thiên sứ đó chính là cô ta.”
“Cũng có thể là vậy.
Nhưng tôi khá tin rằng, trong vườn hoa vẫn còn cất giấu một số chuyện mà chúng ta không biết.”
“Chẳng phải vườn hoa đã bị thiêu hủy rồi ư?”
“Có thể bí mật được giấu dưới đất.”
Tô Dương Dương bị lời nói lấp lửng của Trình Nguyệt Như làm cho mơ hồ: “Pháp y Trình, cô chen ngang phi vụ ‘lăn giường’ của tôi và đại gia nhà tôi chỉ vì muốn nói chuyện phiếm với tôi à? Cô có thể nói hết một hơi cho xong không?”
“Ồ, nói vậy tức là tôi đã gọi tới không đúng lúc rồi.”
“Giờ cô mới nhận ra đã quá trễ rồi.”
“Tôi nói nhảm nhiều như vậy chỉ là muốn nói với cô, chúng tôi đã tìm được Diệp Nhạc Vân rồi.”
“Vậy có tìm ra manh mối nào trên người cô ta không?”
“Tâm lý và tố chất cuả của cô ta còn kém hơn cả Ninh Duy, có thể ngày mai là có thể biết được chân tướng rồi.”
“Gần đây có nhiều kẻ xấu như vậy, tôi có chút không tin cho lắm.”
“Miệng quạ của cô có linh không thế?”
Tô Dương Dương bình tĩnh đáp: “Tốt nhất là đừng có linh, linh là xấu lắm.”
“Được rồi, cô tiếp tục ‘lăn giường’ đi.” Trình Nguyệt Như nói xong thì cúp máy.
Tô Dương Dương cầm điện thoại ngẩn người cả nửa ngày trời: “Đại gia, anh nói xem, rốt cuộc Ninh Duy cất giấu bao nhiêu bí mật thế? Tại sao càng đào sâu thì càng phát hiện ra rằng bí mật của cô ta càng nhiều vậy nhỉ? Quả thật là tầng tầng lớp lớp đó.”
“Cái chết của cô ta không chỉ đại biểu cho đầu mối phá án biến mất mà còn đại biểu cho sự tha thứ của cô ta với Mạc Nhậm Mộ, và Ninh Cảnh Phong.
Cô ta biết nếu muốn hai người sống sót, thì cô ta phải ra đi mãi mãi.”
“Chẳng phải chuyện này rất mâu thuẫn à?”
“Con người là sinh vật mâu thuẫn, thời gian Ninh Duy phát điên và tỉnh táo là như nhau, cô ta lại là người có tâm tư kín đáo, sẽ không dễ phát hiện ra.
Mấy năm nay, Mạc Nhậm Mộ luôn tự dằn vặt mình, em tưởng anh ta không hận Ninh Duy à? Giả sử lúc đó cô ta không xuất hiện, có lẽ anh ta đã có một cuộc sống khác rồi.
Tất nhiên anh ta cũng có thể xem việc Ninh Duy xảy ra chuyện là sự cố ngoài ý muốn, muốn trách cũng không thể đổ hết lên đầu anh ta, cùng lắm chỉ khiển trách vài câu thôi.
Sau khi lên án xong, anh ta hoàn toàn có thể lãng quên chuyện này, rồi ra nước ngoài mấy năm, đến khi đó còn ai nhớ tới anh ta nữa? Nhưng anh ta không làm thế, anh ta xem đây là lỗi lầm của mình, mà nút thắt này chỉ có mình Ninh Duy mới có thể mở.
Ninh Cảnh Phong cũng giống như thế.
Mười năm qua, hai người bọn họ luôn tự dằn vặt, chỉ có mình cô ta mới có thể mở nút thắt cho cả hai.
Và rồi Ninh Duy của mười năm sau đã mở được nút thắt này.”
“Nhưng cô ta lại dùng cách thảm khốc nhất để mở, cuối cùng vẫn không làm hai người này dễ chịu hơn.” Tô