Tô Dương Dương khiếp sợ nhìn Ninh Cảnh Phong: “Anh biết anh đang nói gì không?”
“Biết.” Ninh Cảnh Phong nhìn đồng hồ: “Đi thôi, ám vệ của Hàn Khải Uy sắp đến rồi.”
“Em phải về nhà.”
“Chờ chuyện này kết thúc, anh sẽ đưa em về nhà.”
Tô Dương Dương còn chưa nhận ra ý tứ trong lời nói của Ninh Cảnh Phong, trước mắt đột nhiên tối sầm.
Sau đó, cơ thể mềm nhũn ngã xuống.
Ninh Cảnh Phong giơ tay bế cô vừa chìm vào hôm mê lên, biến mất trong bóng đêm.
——
Hàn Khải Uy đứng trước cửa sổ sát đất, sắc mặt lạnh đến mức có thể chảy ra nước.
Lâm Nguyên và mấy người mặc Âu phục không dám thở mạnh, cúi đầu chờ mệnh lệnh của Hàn Khải Uy.
“Tôi không muốn trách mắng, giải quyết xong việc thì tự mình đi tiếp nhận hình phạt.”
“Vâng.”
Đám người Lâm Nguyên lặng yên không một tiếng động rời đi.
Hàn Khải Uy lấy điện thoại di động ra, nhìn chấm đỏ không ngừng di động trên phần mềm, trong mắt lóe lên phong ba bão táp.
——
Khi tỉnh lại, Tô Dương Dương phát hiện mình đang ở trên một chiếc xe, Ninh Cảnh Phong đang lái xe.
Cô khẽ cử động, tay đã bị trói lại: “Anh Ninh, anh muốn làm gì? Anh đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Ninh Cảnh Phong liếc mắt nhìn cô: “Em nghỉ ngơi đi, chờ đến lúc đó em sẽ biết.”
Tô Dương Dương chỉ nhìn khoảng đất đèn xe soi sáng, những nơi khác đều tối đen không nhìn ra được gì.
Chắc hẳn bọn họ đã ra khỏi thành phố Thương rồi, nhìn con đường trước mắt để đoán thì bây giờ bọn họ đang trên đường cao tốc.
Tô Dương Dương hít sâu một hơi, khiến mình tỉnh táo hơn chút: “Anh Ninh, anh muốn dẫn em đi đến nhà trước kia của anh? Hay là muốn dẫn em đến nơi ba anh bị tai nạn giao thông, hay là đến mộ bọn họ? Anh giết chết em, bọn họ cũng không sống lại được.
Anh đừng để hai tay anh dính máu, em cũng không muốn nhìn thấy anh như vậy.”
“Cô bé ngốc, bây giờ em đang nghĩ cái này.”
Tô Dương Dương quay đầu nghiêm túc nhìn Ninh Cảnh Phong: “Trước kia em từng nói, em không có anh chị em, cũng rất trân trọng những người ngoài đối xử tốt với em, trong lòng em anh rất quan trọng.
Em không biết em nói như vậy có thể khiến tâm trạng anh càng không tốt hay không, nhưng em vẫn muốn nói cho anh biết cách nhìn của em.”
Ninh Cảnh Phong không trả lời cô.
Tô Dương Dương nói tiếp: “Em là đứa bé trong chuyện kia, bác trai ôm em đi, làm tổn thương ba mẹ ruột của em, nhưng lại để cho em gặp được ba mẹ hiện giờ của mình, em không hận ông ấy, cũng không có ý trách cứ ông ấy.
Nhưng chắc hẳn anh rõ ràng, ông ấy là vì tiền mà lựa chọn làm chuyện kia, ông ấy cần gánh hậu quả của chuyện kia.
Đối mặt với lợi ích lớn cũng đi kèm với nguy hiểm cao, ông ấy lựa chọn tiếp nhận, cũng nên chấp nhận hậu quả.
Anh nói phải không?”
“Ý của em là ông đáng đời?!”
“Anh nghe em nói hết.
Ông ấy phải gánh chịu hậu quả vượt quá hậu quả ông ấy nên gánh chịu, tạo thành bi kịch cho các anh, khiến anh và Ninh Duy không có tuổi thơ tốt đẹp.
Nhưng anh không cho rằng đầu sỏ nên là người tìm đến bảo bác trai ôm em đi sao? Bọn họ mới cần phải gánh chịu hậu quả kia, chứ không phải là ba mẹ em.”
“Em cho rằng anh sẽ buông tha cho bọn họ? Nếu bọn họ vô tội, tại sao năm đó lại nhận em?”
“Em chưa từng hỏi bọn họ.”
“Quá nhiều chuyện trong bóng tối mà anh không muốn em nhìn thấy.” Ninh Cảnh Phong nhẹ giọng nói: “Em ngủ trước đi, đến lúc đó anh sẽ bảo vệ em.”
Tô Dương Dương lắc đầu: “Sau đó một mình anh đi giải quyết?”
Ninh Cảnh Phong nhìn ánh mắt trong vắt không hề có tạp chất của cô: “Em không hận anh đột nhiên mang em đi?”
“So ra, em sợ chuyện sắp xảy ra hơn, sợ anh sẽ xảy ra chuyện.
Anh Ninh, em không muốn anh xảy ra chuyện.
Anh là người rất tốt, bởi vì thường xuyên giúp anh nhập liệm người chết khiến em hiểu được rất nhiều chuyện, học được rất nhiều điều quý giá.
Nếu không có anh, em sẽ không hiểu được những điều này.
Em cũng rất quý trọng anh, không muốn anh xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.” Trong mắt Tô Dương Dương mang theo cần xin: “Chúng ta trở về được không?”
“Xử lý xong chuyện anh sẽ mang em trở về.”
“Anh lừa người, anh không có ý định trở về, phải không? Anh từng gặp nhiều cái chết như vậy, còn chưa đủ để anh quý trọng mạng sống của mình sao? Tại