“Em cũng muốn mắng, không phải sợ anh giết con tin sao?”
“Em xem phim truyền hình nhiều rồi.”
Tô Dương Dương quan sát tỉ mỉ sắc mặt Ninh Cảnh Phong, căm hận tối qua trên mặt anh ta đã tan đi không ít.
Cô cảm thấy chắc hẳn cái mạng nhỏ của cô có thể được giữ lại rồi.
“Bây giờ chúng ta đi đâu? Em muốn gọi điện thoại báo bình an cho Hàn Khải Uy.”
“Đến lúc đó thì em bình an anh nguy hiểm.”
Tô Dương Dương hơi dừng lại, đột nhiên hỏi: “Pháp y Trình và Đội trưởng Trương đang tìm cái gì trong sân nhà anh, lại có thể khiến anh xác định đứa bé năm đó chính là em?”
“Anh cũng không rõ là đồ gì, khi ba anh làm chuyện kia, anh từng nhìn thấy ông ấy cầm nó.
Chắc hẳn nó bị Ninh Duy chôn xuống.”
“Ninh Duy biết rất nhiều tin tức, nhưng cô ấy không nói.” Tô Dương Dương nghiêng đầu suy nghĩ: “Không biết thổ hào nhà em đã bắt đầu điều tra chuyện này chưa, anh ấy có thể điều tra đến đâu nhỉ?”
“Vậy em phải hỏi anh ta.”
Tô Dương Dương thấy giọng điệu của anh ta không tốt, chuyển đề tài: “Anh là người thành phố Tấn?”
“Ừm.
Em muốn đến nhà anh hay cô nhi viện?”
“Anh trói em đến đây để đi du lịch?” Tô Dương Dương lườm anh ta.
Ninh Cảnh Phong chậc chậc hai tiếng: “Thật sự không thể nói chuyện phiếm với em, rất dễ bị loạn, chưa từng thấy kẻ bắt cóc và con tin lại ở cạnh nhau vui vẻ hài hòa như vậy.”
“Anh không phải kẻ bắt cóc.”
“Em nói rất đúng.”
Tô Dương Dương mím môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
——
Sau khi xe chạy được hơn một tiếng thì dừng trước ngôi nhà tầng nhỏ bị cháy đen.
Tô Dương Dương đi theo Ninh Cảnh Phong xuống xe.
Vốn dĩ sắc mặt Ninh Cảnh Phong đã rất thả lỏng, khi nhìn thấy cửa lớn đóng kín, bỗng nhiên sắc mặt trở nên căng thẳng.
Anh kéo Tô Dương Dương ra sau lưng, đẩy cửa đi vào.
Tô Dương Dương cũng đi theo vào.
Cô còn chưa đứng vững đã nghe thấy một giọng nữ rất dễ nghe: “Cuối cùng các anh cũng đến.”
Sau khi Tô Dương Dương nghe thấy giọng nói đó, chợt ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn người phụ nữ bễ nghễ đứng trước nhà tầng nhỏ cháy đen trước mắt.
Người kia lại là Hàn Tuyết.
Trên mặt Hàn Tuyết không hề có giật mình, trong mắt lộ ra ánh sáng dịu dàng mà bình tĩnh, như vậy lại càng khiến Tô Dương Dương không rét mà run.
Hàn Tuyết đưa mắt nhìn lên trên mặt Tô Dương Dương: “Con người đúng là rất có mắt nhìn.
Tôi còn buồn bực vì sao lần đầu tiên nhìn thấy cô đã đặc biệt chán ghét cô rồi, thì ra cô chính là đứa bé kia.”
“Cô cô…”
“Cô không xứng gọi tôi như vậy.” Hàn Tuyết lạnh lùng nói.
Tô Dương Dương cũng không cố gắng nói thêm gì nữa, lạnh nhạt nói: “Bà đóng vai trò gì trong chuyện này? Bà đã làm gì rồi?”
“Cô không xứng biết.”
“Không xứng sao? Tất cả những việc bà làm đã thay đổi cuộc đời của tôi, tôi không nên biết sao?”
“Trình Tử Trí hủy hoại hạnh phúc cả đời tôi, tôi hủy hoại con gái của ông ta thì có lỗi gì?” Ánh mắt Hàn Tuyết lạnh lẽo nhìn Tô Dương Dương: “Trên thực tế, tôi hủy hoại cô sao? Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên chăm sóc cô rất tốt, cô cũng không bị tổn thất gì.”
Rất nhanh Tô Dương Dương đã nghĩ đến điều gì, cái tên Trình Tử Trí ở thành phố Thương cũng không phải xa lạ gì.
Chỉ là những năm này, danh tiếng của ông ta dần dần bị Trình Nguyệt Như thay thế.
Sau khi Trình Nguyệt Như kết hôn, Trình Tử Trí cũng dần rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Mọi người chỉ biết con gái lớn của Trình Tử Trí là nữ pháp y giỏi nhất, con rể của ông ta tiếp nhận xí nghiệp của nhà họ Trình.
Khó trách cảm giác của cô đối với Trình Nguyệt Như rất đặc biệt, thì ra… các cô có quan hệ ruột thịt.
Tô Dương Dương nuốt một ngụm nước bọt: “Ông ta tổn thương bà, bà có thể tìm ông ta tranh luận, báo thù, vì sao lại gây ra nhiều chuyện như vậy? Bà biết bà hại chết bao nhiêu người không? Trong lòng bà không cảm thấy hổ thẹn sao?”
“Hổ thẹn? Chẳng trách gần đây Hàn Khải Uy làm việc thường lo trước lo sau, hóa ra là công lao của cô.
Nếu Ninh Viễn không có lòng tham, ai có thể ép ông ta làm chuyện kia? Nếu ông ta có kỹ thuật lái xe cao siêu, ai có thể hại chết ông ta? Nói cho cùng vẫn là ông ta gieo gió gặt bão, không trách người khác được.
Còn mạng của những người khác trong nhà họ Ninh, tôi không chịu trách nhiệm!” Hàn Tuyết cười lạnh nói, trong mắt không hề có thương xót và cảm thông cho sinh mạng con người.
“Cô nhi viện thì sao? Ninh Duy thì sao?” Giọng nói nhàn nhạt của Hàn Khải Uy từ ngoài cửa vang lên.
Ba người cùng nhìn về phía cửa, Hàn Khải Uy lạnh mặt đi đến.
“Cô, Ninh Duy ở bên cạnh cô mấy năm, khi cô ra