Khi Tô Dương Dương bị Lưu Mộc Miên đánh thức, mới ý thức được không biết lúc nào cô nằm ở mép giường Hàn Khải Uy ngủ.
"Mẹ, sao thế?"
"Có cô gái họ Trình muốn gặp con."
"Cô ấy ở đâu?"
"Trong phòng bệnh của con."
Tô Dương Dương đứng lên, khấp khễnh trở về phòng bệnh.
Trình Nguyệt Như đứng ở bên cửa sổ, nghe được tiếng bước chân thì quay đầu lại: “Chào dì, tôi muốn nói chuyện riêng với bác sĩ Tần một chút, được không?"
"Các người xin cứ tự nhiên, tôi đi xuống lầu đi lại chút."
Ánh mắt Lưu Mộc Miên nhìn Trình Nguyệt Như đảo chốc lát, xoay người rời đi.
Tô Dương Dương khập khiễng dời chân đến trên giường bệnh.
Cô và Hàn Khải Uy, Ninh Cảnh Phong đều ở phòng bệnh VIP.
Trừ có dụng cụ chữa bệnh chuyên nghiệp ra, chỗ khác đều rất giống một căn phòng, ở đây không bất tiện chút nào.
Ánh mắt Trình Nguyệt Như nhìn chằm chằm trên người Tô Dương Dương, nhìn nhất cử nhất động của cô.
Cuối cùng đưa ánh mắt đến trên mặt cô.
Gương mặt này cũng không quá giống cô ấy và Trình Giang Minh, chỉ có khí chất rất giống khí chất người nhà họ Trình.
Cô ấy cũng không hiểu, tại sao tướng mạo của sinh đôi có thể chênh lệch lớn như vậy.
Một lần cô ấy hoài nghi quan hệ của cô ấy và Tô Dương Dương, khi đang làm so sánh DNA phát hiện Tô Dương Dương và cô ấy không có chút quan hệ nào, trong lòng cô ấy từng có thất vọng.
Nhưng rất nhanh lại bình thường trở lại.
Không là người thân, làm người bạn có thể nói chuyện được cũng không tệ.
Không nghĩ tới, Tô Dương Dương sẽ là em gái cô ấy...
Điều này đồng nghĩa với có người đã từng ở trước khi cô lấy được tóc của Tô Dương Dương động tay chân.
Tô Dương Dương nhận ra ánh mắt của Trình Nguyệt Như, vốn còn muốn nghiêng đầu tránh đi, sau khi suy nghĩ một chút vẫn ngẩng đầu nhìn sang.
Ánh mắt của hai người gặp nhau giữa không trung.
Trình Nguyệt Như đột nhiên không đầu không đuôi nói: "Cô biết tại sao tôi muốn làm pháp y không?"
"Bởi vì thích?"
"Không tính là thích."
"Vậy thì vì cái gì?"
"Muốn tìm cô."
Tô Dương Dương kinh ngạc nhìn Trình Nguyệt Như, trong lúc nhất thời không nghĩ ra nên nói gì.
Trình Nguyệt Như nhìn chằm chằm cô: “Tôi và ba không tin cô chết rồi, chúng tôi cũng tin tưởng cô vẫn còn ở một xó xỉnh nào đó sống thật tốt.
Sự thật chứng minh, chúng tôi cũng không nghĩ sai.
Cô quả thật còn sống!"
Tô Dương Dương nhíu mày một cái: “Tôi không hiểu, tại sao các người cố chấp với chuyện này như vậy? Đã qua nhiều năm như vậy, các người chấp niệm như vậy với một sinh mệnh căn bản chưa từng tiếp xúc, làm cho người khác thật bất ngờ."
"Cô không cần nói vậy, tôi không tính lừa gạt cô cái gì.
Lấy thân phận của cô, chuyện cô có thể biết tôi đều sẽ nói cho cô." Trình Nguyệt Như ngồi vào ghế sa lon đối diện giường bệnh: “Mới đầu chúng tôi quả thật không có tình cảm quá sâu với cô, nhưng cũng có thể bởi vì duyên cớ cô và Giang Minh là sinh đôi, nhìn Giang Minh lớn lên thì sẽ nhớ tới cô.
Mới đầu, khi nhà họ Trình vẫn do ba tôi quản, ông ấy không đặt quá nhiều tinh lực vào việc tìm cô.
Mấy năm gần đây, sau khi lui khỏi tuyến hai, suy nghĩ tìm cô cấp bách hơn mấy phần."
"Vậy cô thì sao? Cô nói là bởi vì tôi mới làm pháp y."
"Không sai.
Tôi làm pháp y đúng là bởi vì cô.
Cô cũng đừng tưởng rằng tôi nhớ cô đến thế nào, mà khi điền nguyện vọng thi vào đại học thì nghĩ đến cô, cảm thấy cô quá khổ rồi, làm pháp y còn có thể giúp những đứa trẻ giống như cô."
"Làm cảnh sát không phải tốt hơn sao? Chiến đấu cứu khổ cứu nạn ở tuyến đầu." Tô Dương Dương bị Trình Nguyệt Như đưa tới một ngữ cảnh thoải mái, tính tình thường ngày lại lộ ra.
"Ba tôi, cũng chính là ba cô không cho phép, qua một tháng đàm phán, ông ấy miễn cưỡng đồng ý tôi làm pháp y."
"Đừng, ba tôi là Tô Thạch Diễn."
"Chậc, đầu óc có thể thông minh một chút không? Nhận tổ quy tông có cái gì không tốt? Cô chỉ cần nhận sẽ có gia thế tốt đẹp, tiền xài không hết, chị gái pháp y cấp cao nhất, anh rể lão đại xã hội đen, em trai nhỏ có bệnh xấu nết, chuyện tốt biết bao."
Khóe miệng Tô Dương Dương hung hăng giật giật: “Ngày nào cô cũng kích thích em trai cô như vậy? Cậu ta không tạo phản sao?"
"Điều kiện trước tiên là phải đánh thắng được tôi." Trình Nguyệt Như nhún vai một cái, nghiêm nghị nhìn Tô Dương Dương: “Hôm nay tôi