Cảm xúc của Hàn Tuyết xuất hiện một tia giao động: “Khải Uy, cô, cô biết thiếu nợ các người quá nhiều.
Đời này của cô chỉ như vậy thôi, Trình Tử Trí là chấp niệm và tâm ma của cô.
Cô biết cô phải khắc chế mình, nhưng cô thật sự không có cách nào.
Cô không khống chế được mình..."
Hàn Khải Uy giơ tay lên nắm vai Hàn Tuyết: “Cháu tin tưởng cô có thể khắc chế tình cảm của mình.
Cô, cô quên cô từng là quý nữ danh viện đẹp nhất, phong độ, lễ nghi của cô đều là tuyệt nhất.
Những năm này, cho dù cô ở thành phố Tấn cô cũng làm rất tốt.
Về nhà, có được không? Bây giờ Tiểu Bảo đã nguyện ý nói chuyện, Vân Nhi cũng có một em bé, cô có thể đào tạo hai đứa nhỏ lễ nghi.
Đừng sống một mình ở thành phố Tấn nữa."
Nước mắt đong đầy hốc mắt Hàn Tuyết: “Cô không muốn hại các người."
"Chúng cháu có năng lực tự vệ.
Cô, cho tới bây giờ cháu không cho là cô sẽ hại người.
Cô có nhiều cơ hội hại Dương Dương vậy, cô cũng không làm như vậy.
Cô cũng thích Dương Dương, có đúng không? Coi như cô hận Trình Tử Trí, nhưng vẫn không nỡ ra tay độc ác với con gái của ông ta, giúp cô ấy tìm được ba mẹ đối tốt với cô ấy."
Hàn Tuyết nhìn khuôn mặt Hàn Khải Uy sáng trong và khoan dung, một sự tủi thân chưa bao giờ có từ đáy lòng chợt dâng lên, trong nháy mắt nước mắt dính đầy cả khuôn mặt.
Lúc Hàn Khải Uy và Hàn Tuyết nói chuyện, Tô Dương Dương tỏ ý Ninh Cảnh Phong cùng cô cùng nhau rời đi.
Ninh Cảnh Phong cũng không ngu.
Khi Hàn Khải Uy và Hàn Tuyết nói chuyện phân tán sự chú ý của bà ấy, anh ta mới có tinh lực chú ý sự khác thường trong sân một chút.
Trong không khí tràn ngập một mùi thuốc nổ.
Đất trong sân tựa hồ là mới được thêm vào.
Ninh Cảnh Phong để Tô Dương Dương rời đi trước, anh ta từ một cái góc độ khác ngăn trở tầm mắt của Hàn Tuyết.
Cảm xúc của Hàn Tuyết tựa hồ dần dần bình phục lại, bà ấy chỉnh sửa đầu tóc một chút.
Quay đầu vừa vặn nhìn thấy Tô Dương Dương mau chóng đi ra cửa viện.
Sắc mặt bỗng dưng biến đổi, lộ ra tàn nhẫn, là nụ cười máu: “Khải Uy, cháu thật giỏi, ngay cả cháu cũng phản bội cô.
Cháu sẽ phải trả giá thật lớn."
Lời Hàn Tuyết vừa dứt, một trận vang lớn lập tức vang khắp bên trong viện.
Tô Dương Dương cũng cảm giác được một lực trùng kích to lớn.
Sau đó, cô bị người đè ở dưới thân.
Tô Dương Dương thét chói tai giãy giụa: “Thổ Hào..."
Ninh Cảnh Phong ôm cô vào trong ngực, lấy tay đè đầu cô ở ngực.
Lúc làm xong động tác này, thân thể Ninh Cảnh Phong run lên kịch liệt một cái.
"Anh Ninh, anh buông em ra, em muốn nhìn Khải Uy một chút."
Ninh Cảnh Phong cũng không trả lời cô.
Ngay sau đó tiếng vang lớn tấn công lần nữa...
——
Lúc Tô Dương Dương thanh tỉnh lại, phát hiện cô ở bệnh viện.
Lưu Mộc Miên hốc mắt đỏ bừng ngồi ở mép giường, thấy Tô Dương Dương mở mắt ra, vội vàng hỏi: "Khải Uy và anh Ninh đâu?"
"Bọn họ vẫn còn ở phòng chăm sóc đặc biệt.
Tại sao các con đột nhiên chạy đến thành phố Tấn?
"Con nói với mẹ sau.
Mẹ, con muốn đi xem Khải Uy, anh ấy nhất định bị thương rất nặng." Tô Dương Dương vừa nói vừa nhảy xuống giường.
Chân vừa chạm đất, thì “au” hai tiếng.
"Con cẩn thận một chút, chú ý chân gãy của con, đừng không bị nổ què, lại tự mình làm què."
"Con quá nóng lòng rồi." Tô Dương Dương nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô thích ứng chân què của cô một chút, nhờ Lưu Mộc Miên đỡ đến phòng bệnh của Ninh Cảnh Phong.
Ninh Cảnh Phong còn đang hôn mê, Tô Dương Dương dời đến phòng bệnh của Hàn Khải Uy, ngồi bên mép giường.
Sau khi Lưu Mộc Miên dặn dò cô mấy câu thì lui ra ngoài.
Khuôn mặt của Hàn Khải Uy trên giường bệnh tái nhợt, trên lưng trần trải đầy vết sẹo nhìn thấy mà giật mình, còn rỉ ra máu.
Tô Dương Dương nhìn chỗ máu thấm sâu nhất, đối diện chỗ đó là vị trí của tim.
Tô Dương Dương run rẩy đưa tay ra, cầm tay Hàn Khải Uy, tự lẩm bẩm: "Thổ Hào, anh có khó chịu không?"
Tay Hàn Khải Uy nhẹ nhàng giật giật, suy yếu mở mắt ra.
Sau khi thấy Tô Dương Dương, lộ ra một nụ cười an tâm mà tái nhợt.
Nước mắt Tô Dương Dương rơi xuống: “Thổ Hào..."
"Tôi, tôi không sao, em...!em đừng lo lắng..." Hàn Khải Uy nói rất chậm chạp.
Ngắn ngủi một câu nói, thở hổn hển mấy